Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ngươi rốt cuộc đến rồi!”.
Cửa khe núi, Sở Ly vừa thấy đến Tần Liệt hiện thân, vẻ mặt chợt chấn động.
Hắn vậy mà lại nhất thời cảm thấy có lòng tin.
Thời gian cách nhiều năm, Tần Liệt trước kia theo hắn cùng nhau chinh chiến Thần Táng tràng, đã biến thành tồn tại giậm chân một cái, Bạo Loạn chi địa cũng phải run rẩy.
Sở Ly ở cùng lúc thổn thức cảm khái, cũng âm thầm cảm thấy tự hào.
Bởi vì Tần Liệt có thể thâm giao với Tịch Diệt tông, có thể biến thành minh hữu kiên cố nhất của Tịch Diệt tông, đều là Sở Ly hắn thúc đẩy.
Hắn vì thế kiêu ngạo.
“Ngươi đến là tốt rồi”. Hứa Nhiên cũng thầm thở phào một hơi.
Đám người Trầm Khôi, Lôi Diêm, còn có Trầm Nguyệt, vốn mặt co mày cáu, sắc mặt lo lắng.
Đợi Tần Liệt đến, những người này đều là tinh thần khẽ chấn động, trên mặt lại có hào quang.
“Ngươi chính là đảo chủ Viêm Nhật đảo gì kia? Tần gia Tần Liệt?”. Cường giả Tu La tộc Hư Không cảnh cầm đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn, trào phúng: “Một tiểu tử chạy khỏi trung ương thế giới, bị sáu thế lực lớn bức nhiều năm không dám quay về gia tộc thế lực, đã chết ba trăm năm, không ngờ được lại cắm rễ ở nơi này, còn triệu tập một đám lính tôm tướng cua”.
“Tần gia...”.
Đám người Tịch Diệt tông, nghe được phen lời của người này, đều là vẻ mặt như thường.
Bọn họ hiển nhiên đều hoặc nhiều hoặc ít đoán được thân phận chân thật của Tần Liệt.
Cho nên bọn họ không ngạc nhiên.