LINH VỰC

“Có lẽ là ta nghi thần nghi quỷ”. Hà Vi cười tự giêu.

“Hy vọng như thế”. Đỗ Hướng Dương chen vào nói, vẻ mặt cay đắng bất đắc dĩ: “Trong rừng rậm này khắp nơi đều là cây, ta chung quy không thể một đường tiến tới, đem toàn bộ cây cối thiêu đốt hết? A, ta chỉ là võ giả Thông U cảnh, còn chưa có bản lãnh lấy hỏa diễm linh quyết trên người, đốt cháy hết cả cánh rừng rậm. Hơn nữa, những cái cây kia rõ ràng có linh tính đơn giản, cần liên tục thêm sức lửa mới được”.

“Chúng ta cũng không có thời gian chờ ngươi đi làm như vậy”. Sở Ly cau mày, hừ một tiếng, nói: “Dạ Ức Hạo cũng chỉ là thông qua những cái cây đó, thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị đánh lén mà thôi. Hiện tại chúng ta có lòng phòng bị, hắn còn muốn đột ngột hạ sát thủ, chỉ sợ cũng không dễ như vậy”.

“Ta cũng là nghĩ như vậy”. Đỗ Hướng Dương cười cười.

Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc sóng vai đi ở phía sau.

“Ngươi thế nào rồi?”. Tống Đình Ngọc mắt đẹp sáng long lanh, thấp giọng dò hỏi.

“Cái gì thế nào?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Chân hồn ngưng luyện thế nào?”.

“Sắp rồi, ta hiện tại hy vọng có thể mau chóng tới khu vực lôi điện bao trùm kia. Ta có dự cảm, Thiên Lôi Cức giai đoạn thứ ba của ta, còn có cảnh giới một lượt rảo bước tiến lên mới, đều có thể thực hiện ở bên đó”. Trong mắt Tần Liệt tràn ngập dã tâm.

“Nếu có thể bước vào Thông U cảnh trung kỳ ở trong Thần Táng tràng này, ngươi hẳn là thật, sự có sức tự bảo vệ mình!”. Tống Đình Ngọc phấn chấn nói.

“Ừm, chỉ có như vậy, có lẽ mới có thể cùng những thiên chi kiêu tử kia chống lại”. Tần Liệt nhìn thoáng qua Lạc Trần phía trước đội ngũ.

Hắn có thể đại khái đoán ra lực lượng chân thật của Lạc Trần.

Mấy ngày trước, lúc Lạc Trần lực đấu Lâm Đông Hành cùng Hạ Hầu Uyên, hắn từng ngưng thần cẩn thận ở một bên tỉ mỉ quan sát.

Uy thế một kiếm của Lạc Trần đã tiêu hao quá nhiều, thân bị thương nặng, còn có thể làm mặt đất kiên cố vỡ ra một cái khe rãnh thật sâu, loại khí thế sắc bén đáng sợ đó làm Tần Liệt ký ức hãy còn mới mẻ.

Lạc Trần ngưng tụ thành “Bán Nguyệt Trảm”, như một vầng trăng non lành lạnh ném xuống, mũi nhọn lóa mắt, uy lực tuyệt luân, năng lượng ẩn chứa trong đó, thậm chí vượt qua cường độ của võ giả Như Ý cảnh sơ kỳ bình thường.

Đây là một chiêu kiếm quyết khủng bố có thể vượt cấp khiêu chiến, có thể làm Lạc Trần giết chết cường giả Như Ý cảnh sơ kỳ, làm hắn thật sự triển lộ cường thế.

Hắn cho rằng, hiện tại hắn muốn chống lại Lạc Trần toàn lực hầu như không có khả năng.

Sở Ly, trước tiên ở dưới công kích của năm người, giết chết hai gã võ giả Tô gia.

Về sau lại ở giữa tám kẻ trúng Vu độc điên cuồng tấn công, triển lộ ra cường thế bá đạo.

Sau hai lần huyết chiến, hắn còn dùng mãnh tham dự đến chiến đấu vây công Dạ Ức Hạo, biểu hiện lóa mắt.

Sức chiến đấu của Sở Ly kinh người tương tự.

Hắn chưa thấy Tuyết Mạch Viêm hiện ra thực lực thật sự, nhưng hắn rất rõ, Tuyết Mạch Viêm còn tinh thông đủ loại bí thuật của Huyết Sát tông, còn mãi chưa thi triển vận dụng.

Hắn tin tưởng Tuyết Mạch Viêm cùng nhất định cực kỳ đáng sợ.

Trừ ba người này, Vạn Thú sơn Úc Môn, còn có Thiên Khí tông Phùng Nhất Vưu, bọn họ đều là nổi danh Bạo Loạn chi địa, ở trong thế lực của mình trải qua khảo nghiệm vươn lên người thắng, đều là thiên chi kiêu tử của một phe.

Cũng không thể coi thường!

Còn có một Dạ Ức Hạo đã khôi phục thực lực...

Tần Liệt ý thức được ở bên cạnh hắn, ẩn nấp từng con sài lang mãnh thú, hắn phải dùng hết mọi thủ đoạn cường đại của mình, mới có thể ở trong bữa tiệc thịnh soạn tanh máu này sống đến cuối cùng.

Nơi đây, từng bước nguy cơ, từng bước hung hiểm.

Còn có một số kẻ địch, hắn còn chưa gặp được, hắn cũng không dám khẳng định ở trong bí cảnh tên là “Thần Táng tràng” này, tồn tại sinh linh khác hay không.

Nếu có, nếu hắn không may gặp phải, không có thực lực cường đại trong người, hắn sẽ sinh tồn như thế nào?

Trong bất tri bất giác, mọi người tới một chỗ bụi cây cùng dây leo quái dị mọc thành bụi.

“Cẩn thận chút, có chút không quá thích hợp”. Đỗ Hướng Dương vừa nhắc nhở mọi người, vừa vận chuyển linh quyết, từng vòng ngọn lửa kết màu đỏ, “đằng” một tiếng từ trên người hắn dâng lên.

Một màn hào quang kết màu đỏ sáng ngời được hắn dẫn đầu tế ra, như vỏ trứng ngỗng bọc toàn thân.

“Mọi người đều cẩn thận chút”. Tuyết Mạch Viêm cũng thở nhẹ.

Các cô gái Huyễn Ma tông, quần áo trên người bỗng trở nên tràn đầy màu sắc, màu quang như cầu vồng bện, cũng biến thành màn hào quang mỏng manh phòng hộ toàn thân.

Hà Vi cùng người của Tịch Diệt tông, cũng học bộ dạng bọn họ, đều lấy linh lực hình thành màn hào quang hộ thân.

Trong lúc nhất thời, mọi người như biến thành từng ngọn đèn sáng, trên người đều dấy lên màn hào quang tươi đẹp, đều lấy linh lực bảo vệ thân thể.

Chỉ có Lạc Trần, còn có Sở Ly, Tuyết Mạch Viêm, những nhân vật đối với bản thân có lòng tin tuyệt đối, mới không cẩn thận như vậy, vẫn chưa áp dụng hành động.

Nhưng trong cơ thể Lạc Trần lại nở rộ ra kiếm ý sắc bén.

Sở Ly mặc linh giáp, cũng mơ hồ có thể thấy được các ngôi sao thắp sáng, âm thầm có cảnh giác.

“A!”.

Một tiếng kêu hoảng sợ, từ phía trước trong miệng võ giả Thiên Kiếm sơn kia truyền đến, màn hào quang màu bạc sáng trên người hắn như vỏ trứng bị đập nát, đột nhiên vỡ ra.

Dây leo quái dị cách hắn gần nhất, nháy mắt hóa thân yêu ma, vô số dây leo như xúc tu, rậm rạp quấn quanh đến.

Đồng thời, lá bụi cây bên cạnh hắn biến thành răng cưa sắc bén, điên cuồng bổ về phía hắn.

Thân thể người nọ lập tức bị chặt máu thịt mơ hồ.

Mọi người nhìn hắn một cái, đồng thời kinh hoảng hẳn lên, ùn ùn kêu sợ hãi.

Nơi đây, toàn bộ dây leo quái dị, toàn bộ bụi cây, như lập tức trở nên khát máu, điên cuồng hướng tới mọi người công kích.

Một loại không khí quỷ dị ở chỗ này nảy sinh ra, mọi người sinh ra sự e sợ.

“Tiểu Dã!”. Phan Thiên Thiên đau đớn khóc.

Một cô gái Huyễn Ma tông bộ dáng hai mươi mấy tuổi, nhỏ nhắn đáng yêu, tu vi Thông U cảnh trung kỳ.

Nay nàng bị lá bụi cây như quạt lá cọ nuốt hết vào, bị một bụi cây thật lớn như nhấm nuốt. Phan Thiên Thiên cách nàng khá gần, còn có thể nghe được tiếng xương nàng vỡ nát răng rắc.

“Phốc!”.

Phía trước, Hợp Hoan tông Triệu Hiên đến từ Xích Lan đại lục, ngực bị một sợi dây leo đâm xuyên, máu tươi không cầm được điên cuồng chảy.

Thần thái trong mắt hắn nhanh chóng tán loạn.

“Cẩn thận! Bảo vệ tốt người bên cạnh!”. Sở Ly điên cuồng hét lên, một tay đem Hà Vi kéo đến bên cạnh, trên mặt tràn đầy thô bạo: “Oanh tạc chung quanh cho ta!”.

Tần Liệt vội vàng nhìn Tống Đình Ngọc.

Từng cây dây leo quái dị như yêu ma, từng cái dây leo như xúc tu đột đột lao vọt đi, đâm nhanh về phía Tống Đình Ngọc.

“Đình Ngọc!”. Tần Liệt hét to.

“Đừng lo lắng, ta không yếu như ngươi tưởng tượng”. Tống Đình Ngọc hé miệng cười.

Từ trên mặt Tần Liệt, nàng đã nhìn thấy Tần Liệt lo lắng thật sâu đối với nàng, điều này làm trái tim ngọt ngào của nàng ngọt ngào.

“Thải Vân Quyển!”.

Một cái vòng cổ các đám mây bỗng quay cuồng lấp lánh, ở trong đám mây màu sắc rực rỡ gào thét mà ra, vòng cổ đột nhiên to lên, hung hăng va chạm ở trên những dây leo đâm tới kia.

“Bốp bốp bốp!”.

Trên dây leo ánh lửa bắn tung tóe, từng cây phát nổ rơi xuống, thành một mảng gỗ vụn.

Tống Đình Ngọc nâng tay chỉ một cái, trên Thải Vân Quyển kia nhộn nhạo ra từng tầng ánh sóng sáng lạn, nơi ánh sóng đi qua trong không khí không ngừng truyền đến tiếng nổ.

Những cái dây leo, lùm cây gần nàng, đều bị nổ thành mảnh vụn.

“Tần Liệt! Các ngươi đến ta bên này!”. Sở Ly quát đúng lúc.

“Được!”. Tần Liệt như tia chớp tới bên cạnh Tống Đình Ngọc giữ chặt nàng, vội vàng tới bên cạnh Sở Ly.

“Đánh cho ta!”. Sở Ly hạ lệnh.

Nhâm Bành bọn ba võ giả Tịch Diệt tông, đều từ trong Không Gian giới chỉ, lấy ra Tịch Diệt Huyền Lôi bọn họ nắm giữ.

Mấy chục viên Tịch Diệt Huyền Lôi vừa ra, các cô gái Huyễn Ma tông đều thét chói tai, vội vàng hướng phía Lạc Trần tránh né.

Các nàng biết rõ uy lực khủng bố của Tịch Diệt Huyền Lôi.

“Oành! Oành oành oành!”.

Mười mấy viên Tịch Diệt Huyền Lôi, lấy đám người Tần Liệt, Sở Ly làm trung tâm đột nhiên điên cuồng mãnh liệt nổ tung lên.

Toàn bộ dây leo quái dị, lùm cây ở gần ở trong sóng xung khủng bố này, đều bị nổ thành phấn.

Từng cái hố sâu thật lớn, lớn mấy chục mẫu, vào sâu lòng đất mấy thước, nhất nhất bày biện ra.

“Các ngươi đều qua đây!”. Sở Ly hướng tới Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm xa xa ngoắc tay, nói: “Chúng ta, sẽ lấy Tịch Diệt Huyền Lôi mở đường, từ nơi này đánh ra một con đường an toàn!”.

Tự phụ như Lạc Trần, sau khi kiến thức được uy lực khủng bố của Tịch Diệt Huyền Lôi, cũng đều cảm thấy không bằng, thành thành thật thật từ phía trước qua đây.

Tuyết Mạch Viêm lặng lẽ thở dài, chịu đựng bi thống trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Hội họp với Sở Ly trước”.

Các nàng lại tổn thất một tỷ muội.

“Nhâm Bành! Các ngươi lấy Tịch Diệt Huyền Lôi mở đường, đánh ra một con đường, ta không tin Dạ Ức Hạo có thể lật trời!”. Sở Ly hùng hùng hổ hổ nói.

“Rõ!”.

“Oành! Oành oanh!”.

Từng viên Tịch Diệt Huyền Lôi, ở đằng trước mọi người nổ tung, toàn bộ lùm cây, toàn bộ dây leo quái dị, ở trong loại vụ nổ sấm sét cuồng bạo này, đều là bị nghiền thành phấn.

Mọi người liền ỷ vào phương thức này một đường tiến lên.

Hao phí cả thảy ba canh giờ, trả giá ba mươi lăm viên Tịch Diệt Huyền Lôi, mọi người mới gian nan từ trong khu lùm cây cùng dây leo quái dị kia lao ra.

“Ngao!”.

Lệnh bài Vạn Thú sơn treo bên hông mọi người, ở sau khi bọn họ lao ra khỏi vùng hung hiểm này, đồng loạt truyền đến tiếng thú rống.

Giữa mười mấy cái cây to đổ gãy, một bọn võ giả Vạn Thú sơn vẻ mặt ngưng trọng, đang ngồi ở trên mặt đất thở hổn hển.

Nữu Thiệu Quân rõ ràng ngay trong đó.

Đám người Tần Liệt vừa mới lao ra khỏi vòng vây, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy võ giả Vạn Thú sơn xa xa.

Úc Môn tất nhiên cũng đã nhìn thấy bọn họ.

Ánh mắt hai bên ở giữa không trung giao hội.

“Là bọn hắn!”. Nữu Thiệu Quân quát khẽ.

“Nữu Thiệu Quân!”. Lạc Trần cũng cười lạnh lên.

Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.

“Lạc Trần, Sở Ly, Tuyết Mạch Viêm!”.

Vạn Thú sơn Úc Môn, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đoàn người từ khu vực không ngừng phát nổ toát ra, trên khuôn mặt thô chứa đầy nụ cười quái dị.

Nữu Thiệu Quân cùng vài tên võ giả Vạn Thú sơn ngồi xếp bằng ngay tại phía sau hắn.

Quanh bọn họ, có mấy chục cây cổ thụ gãy, hiển nhiên ở trước khi đám người Tần Liệt đến, bọn họ cũng từng bị Dạ Ức Hạo nhằm vào, đã trải qua một phen khổ chiến.

Giờ phút này, bất luận là đám người Tần Liệt, Lạc Trần, hay là đối với Vạn Thú sơn Úc Môn mà nói, thật ra đều không phải thời cơ tranh phong tốt.

Như vậy sẽ không công tiện nghi Dạ Ức Hạo.

Nhưng có người một khi tức giận, là sẽ không quản thế cục, sẽ không để ý tới có nên hay không.

Lạc Trần chính là người như vậy.

“Hàn Nguyệt Luân!”.

Kiếm trong tay Lạc Trần, kiếm quang màu bạc sáng ngưng tụ thành một vầng trăng lạnh, to như bánh xe, ở phía chân trời u ám quay tròn xoay tròn, gào thét bay về phía Nữu Thiệu Quân.

Như một vầng trăng lạnh bắn vọt đến.

“Nữu Thiệu Quân, ở trong mắt Lạc Trần ta, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới!”. Lạc Trần cay nghiệt châm chọc: “Bất luận ta là bị thương hay không, tiểu nhân vật cũng chỉ là tiểu nhân vật, ta muốn đánh ngươi con chó này, ngay cả chủ nhân của ngươi là ai cũng không cố kị!”.

Mấy ngày trước, Lạc Trần cùng Sở Ly từng trải qua một phen huyết chiến, đều là tiêu hao thật lớn, thân bị thương nặng.

Ở lúc đó, Nữu Thiệu Quân cùng Tư Đồ Thông hai người, vì lấy được máu tươi Vu trùng, từng lòng mang sát khí đối đãi hắn cùng Sở Ly.

Còn nói một phen lời làm Lạc Trần cực kỳ ghi hận trong lòng.

Mấy ngày sau, Lạc Trần khôi phục bảy tám phần, hắn ngạo nghễ lại lần nữa trở về, gặp lại Nữu Thiệu Quân này, tự nhiên sẽ không khách khí.

Hàn Nguyệt Luân như trăng lạnh rơi xuống, bánh xe kia trong lúc xoay tròn, từng chùm hàn quang như thanh kiếm sắc, đều hướng về Vạn Thú sơn bên kia.

Nữu Thiệu Quân xanh mặt, ngẩng đầu nhìn bánh xe sắp nhanh chóng lao xuống, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì Úc Môn còn chưa tỏ thái độ.

“Ngay cả chủ nhân cũng không cố kị? Hừ!” Úc Môn đột nhiên bĩu môi.

Trong tay trái to như quạt hương bồ kia của hắn, bọc một cái bao tay đầu thú dữ tợn. Thoạt nhìn, như một con hung thú nuốt ăn tay trái hắn.

Ngay lúc Hàn Nguyệt Luân bay xuống, tay trái Úc Môn hướng tới trên trời đánh ra một quyền.

“Ngao!”.

Găng tay đầu thú dữ tợn kia truyền đến một tiếng hung thú rống giận thô bạo, từng màn ánh sáng màu xanh tím, theo hắn đánh ra một quyền, ngưng hiện ra ở đỉnh đầu mọi người.

Màn ánh sáng màu xanh tím, như sóng nước nhộn nhạo ra, hướng tới chung quanh khuếch tán lan tràn.

Như một tấm gương sáng trong vắt.

Ở trong sóng nước dập dờn bồng bềnh đó, mơ hồ có thể thấy được ảnh tàn hồn thu nhỏ của từng con hung thú, làm ra động tác rít gào.

Cũng thỉnh thoảng có tiếng thú gầm từ trong đó truyền đến.

“Đương đương đương đương!”.

Kiếm quang ngưng kết Hàn Nguyệt Luân, không ngừng bắn vọt đi, ở trên màn ánh sáng màu xanh tím làm mảng sóng nước ánh lửa kia văng khắp nơi, nở rộ ra mũi nhọn cầu vồng lấp lánh.

Dưới quầng sáng, toàn bộ võ giả Vạn Thú sơn đều là bình yên vô sự.

“Thú hóa!” Úc Môn khàn khàn quát khẽ một tiếng.

Màn ánh sáng màu xanh tím đột nhiên biến đổi.

Toàn bộ hào quang sóng gợn, ở trong khoảnh khắc ngưng tụ cùng nơi diễn biến làm một con hung thú thân dài mười thước, thân sư tử đầu rắn.

Hung thú chân đạp đám mây màu máu, ngao ngao nóng nảy rít gào, cắm đầu húc về phía Lạc Trần.

Cùng thời gian, xương toàn thân Úc Môn “rốp rốp” nổ vang một trận, thân thể dũng mãnh hung man cao gần hai thước, không ngờ cứng rắn cất cao một đoạn.

Úc Môn như một con hung thú hình người, trên người đột nhiên phun ra khí thế hung lệ tàn bạo, trong mắt cũng hung quang rạng rỡ bắn ra hào quang như dã thú.

Bình luận

Truyện đang đọc