LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Huyễn Ma tông cùng Hắc Vu giáo tranh đấu nhiều năm, ta từng nghe sư phụ nói, nói giáo đồ Hắc Vu giáo hiện tại, còn thường xuyên hướng về con Vu trùng này cử hành hoạt động hiến tế, nói có người có thể mơ hồ cảm giác được con Vu trùng này tồn tại, nói... Một con Vu trùng này vẫn luôn còn sống”, sắc mặt Tuyết Mạch Viêm biến ảo bất định, kinh dị nói: “Thì ra tất cả đều là thực, thì ra con Vu trùng này, quả thực còn sống!”.

“Vu tổ linh hồn hủy diệt, con Vu trùng này lại vẫn tồn tại ở trong cơ thể Vu tổ, chỉ là nó hẳn là cũng cực kỳ suy yếu, cho nên mới cần thông qua ăn Bát Dực Ngô Công Vương cùng Ô Tinh Thiên Hạt để khôi phục lực lượng”. Đỗ Hướng Dương trầm giọng nói.

“Băng Linh tìm nó làm gì?”. Tần Liệt nhíu mày.

Mọi người đột nhiên nghẹn lời.

Mọi người chỉ có thể nhìn không dời một cái chớp mắt, nhìn Bát Dực Ngô Công Vương cùng Ô Tinh Thiên Hạt trong cơ thể Vu tổ, thân thể bị ăn từng chút một, cuối cùng hoàn toàn không còn bóng dáng.

Mi mắt Vu tổ vốn chỉ nứt ra một khe hở, dần dần mở thật to, con ngươi cũng bày biện ra toàn bộ, hình ảnh Bích Huyết Ngọc Thiềm bên trong cũng là càng lúc càng rõ ràng.

Mọi người đều có thể nhìn ra, con Vu trùng số một tên là “Bích Huyết Ngọc Thiềm” này, ở sau vô số năm đã lấy được quyền sở hữu thân thể Vu tổ.

Hai đạo hào quang nồng đậm đen sì, ở trong mắt Vu tổ phun ra nuốt vào bất định, như là hai con rắn dài đen sì sì vặn vẹo thân thể, làm Vu tổ tỏ ra vô cùng quỷ dị đáng sợ.

Vu tổ đột nhiên ngồi dậy, hắn nhìn về phía Phong Ma Bi lơ lửng đỉnh đầu, trên mặt hiện lên hận ý khắc cốt.

“Ong ong ong!”.

Tiếng rít đâm thủng màng tai từ trong cơ thể Vu tổ truyền đến, thổi quét tám phương.

Ven hồ băng, toàn bộ võ giả nhìn hắn, bất luận là đến từ Bạo Loạn chi địa, hay là người Đông Di, lần lượt trúng chiêu.

Rất nhiều người thất khiếu đổ máu, khe hở ngón tay ôm tai, cũng là chảy máu không ngừng.

Tần Liệt ầm ầm chấn động mạnh, cả người phóng ra huyết quang nồng đậm, huyết quang ở lúc nổ vỡ bốp bốp, thân thể hắn không ngừng lắc lư.

Huyết quang vỡ vụn, chính là chống lại sóng âm tấn công sắc bén, ở sau một tiếng kêu rên, Tần Liệt ương ngạnh đứng vững thân thể.

Chỉ là, ở khóe miệng hắn vẫn có một đường máu bày biện ra.

“Phốc!”.

Lạc Trần ngồi ngay ngắn dưới đất, một ngụm máu tươi không nén được phun ra, tinh thần nhanh chóng uể oải xuống.

Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền, mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng, thất khiếu đổ máu, máu chảy không ngừng, ngã trái ngã phải.

Phan Thiên Thiên bị sóng âm trực tiếp chấn ngất, đầy mặt đầy miệng máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.

Tuyết Mạch Viêm cắn hàm răng bạc, khóe miệng cùng lỗ tai chảy ra máu tươi, cũng cố gắng đứng vững thân thể không ngã xuống.

Người Đông Di bên kia, truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, có ba người bị tiếng rít của đệ nhất Vu trùng đánh chết ngay tại chỗ.

Người khác, so với bọn Đỗ Hướng Dương, Tạ Tĩnh Tuyền còn không chịu nổi hơn, một đám gào khóc thảm thiết, không ngừng đi bịt máu tươi trong mắt, mũi, miệng, bộ dáng chật vật vô cùng.

Chỉ có Sâm Dã, Nham Dân trong miệng tuy đổ máu, lại cứng rắn chịu đựng, không khó chịu như vậy.

Phùng Nhất Vưu vỡ tan ba cái Không Gian giới chỉ, trả giá linh khí báo hỏng, lại thành công vượt qua một kiếp.

Trong mũi cùng miệng Úc Môn đổ máu, phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề, rõ ràng cũng là cực kỳ vất vả.

Mọi người đều biết, đệ nhất Vu trùng nắm giữ thân thể Vu tổ, mục tiêu đích thực thật ra còn chưa phải bọn họ.

Giờ phút này, ở ven hồ băng, một đám người ngã trái ngã phải thất khiếu đổ máu, chẳng qua là bị lan đến mà thôi.

Mục tiêu của đệ nhất Vu trùng, chính là Phong Ma Bi!

Xuyên thấu qua mắt Vu tổ, nó toát ra hận ý thấu xương, giống như nó cùng Vu tổ đều là bởi vì Phong Ma Bi mới sẽ rơi vào hoàn cảnh hôm nay.

Nó luôn ẩn náu ở trong cơ thể Vu tổ, phi thường suy yếu vô lực, nhiều năm qua như vậy, con Vu trùng này thậm chí không có cách nào di động di thể Vu tổ.

Băng Linh trấn thủ Băng chi cấm địa, lấy thân phận thủ linh quản lý Táng Thần chi địa, nó cũng luôn biết đệ nhất Vu trùng tồn tại, còn biết con Vu trùng này thù hận đối với Phong Ma Bi, cho nên nó chưa bao giờ động thủ đối với con Vu trùng này.

Đương nhiên, nó cũng chưa từng giúp con Vu trùng này.

Nó rất rõ, nếu nó giúp Bích Huyết Ngọc Thiềm, con Vu trùng này sẽ ở sau khi nhanh chóng khôi phục, thông qua các di thể thái cổ cường giả khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn có thể vượt qua đỉnh phong.

Cái đó là Băng Linh không muốn nhìn thấy.

Nó cũng không muốn con Vu trùng này chết, cho nên nó chỉ là luôn quan sát Vu trùng, giữ lại Vu trùng, chính là đợi thời cơ như hôm nay đến.

Lúc trước, Băng Linh bỗng biến mất, chính là ẩn nấp đi cùng con Vu trùng này đạt thành hiệp nghị.

Cũng là Băng Linh giúp con Vu trùng này khôi phục một tia lực lượng, để con Vu trùng này có lực lượng có thể đem Bát Dực Ngô Công Vương cùng Ô Tinh Thiên Hạt hấp dẫn tới, do nó ăn để nhanh chóng khôi phục.

Nay con Vu trùng này, thông qua ăn Bát Dực Ngô Công Vương cùng Ô Tinh Thiên Hạt, thành công khôi phục một chút lực lượng, tự nhiên đến lúc nên hướng nó thực hiện hứa hẹn.

Nó muốn Vu trùng phá vỡ Phong Ma Bi!

“Tần Liệt! Mau lấy Huyết tổ đối phó nó! Chúng ta rất khó chống đỡ nó không ngừng rít lên đánh vào!”. Đỗ Hướng Dương đột nhiên lớn tiếng kêu.

“Tần Liệt! Động thủ nhanh chút, Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng sắp không được rồi!”. Tuyết Mạch Viêm lo lắng như đốt.

“Được!”.

Bích Huyết Ngọc Thiềm cùng thân Vu tổ, phát ra tiếng rít chấn động trời đất, hướng thẳng tới Phong Ma Bi.

“Ong ong ong!”.

Trong tiết rít, các đại thiên chi kiêu tử ven hồ băng đều miệng phun máu tươi, cũng có người bị đánh chết tươi, nháy mắt đứt hơi.

Ngay cả cường hãn như Lạc Trần, Úc Môn, ở trong tiếng rít của đệ nhất Vu trùng, chân hồn cũng hầu như sụp đổ.

Huyễn Ma tông Phan Thiên Thiên, cảnh giới hơi thấp, sức thừa nhận có hạn, lúc này đã ngã vào trong vũng máu, mắt thấy đã sắp bị dư âm đánh chết.

Trong tiếng rít toái hồn liệt tâm, Vu tổ lao về phía Phong Ma Bi, Vu trùng trong hai con mắt hiện ra rõ ràng, để lộ ra hận ý khắc cốt minh tâm.

Tần Liệt đang muốn lao xuống Táng Thần chi địa, lại đột nhiên dừng lại.

Hắn nhìn thấy Phong Ma Bi đang cùng thái cổ cự viên, cự nhân giao phong, trên mặt bia đột nhiên thần quang vạn trượng, rực rỡ như lửa cháy, từng cái đầu thần thi cực lớn xoay chuyển, trong mắt lưu động ra cổ phù thần bí.

Những phù văn chữ lạ đó lóe ra hỏa mang trong veo, lại từ trong mắt thần thi bay xuống.

Uy áp phong cấm thiên địa, đóng băng thời không, chấn nhiếp càn khôn, từ phía chân trời chậm rãi ép xuống.

Nháy mắt bao phủ toàn bộ Táng Thần chi địa.

Vu chi thủy tổ phát ra tiếng rít chói tai, mắt thấy Phong Ma Bi bày ra thần uy, cũng như là bị trấn áp.

Đệ nhất Vu trùng lại bỗng nhiên ngừng tiếng rít chói tai.

Nó tưa như kiêng kị thật sâu, tựa như nhìn ra không ổn, thân thể đã sắp xông lên phía chân trời, như ô quang lại rơi xuống.

Nó rơi xuống bên cạnh Băng Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc