LINH VỰC

“Cao Vũ thật lợi hại!”

“Trong người thằng này phong ấn yêu ma gì thế?”

“Trời ạ, ngay cả Phệ hồn thú cũng phải sợ hãi? Cao Vũ, Cao Vũ cất giấu bí mật gì vậy?”

“May mà có Cao Vũ, nhờ Cao Vũ mà thế cục đã thay đổi!”

Đám Thủy nguyệt tông Xích viêm hội người nào người nấy bị ma ảnh khiến ngồi bệt dưới đất, hàm răng run cầm cập nghị luận với nhau.

Ban Hồng và chiến tướng Sâm La điện cũng mừng rỡ nhìn Cao Vũ, ngay cả Lương Trung cũng thở dài một hơi, ánh mắt tán dương nhìn Cao Vũ gật đầu.

Trong mắt bọn họ, là Cao Vũ đang áp chế Phệ hồn thú, bản thân Lương Trung lại đang bị bản thể Phệ hồn thú bức sắp không đỡ nổi nữa, nên Lương Trung sinh lòng cảm kích Cao Vũ.

Vì cự ảnh yêu ma Cao Vũ thả ra khiến bản thể Phệ hồn thú ngừng công kích, giúp hắn có thời gian mà thở.

“Tần Liệt kia hình như đâu có làm được gì? Sao Sâm La điện lại đưa hắn tới?”

“Không biết, ta cũng thấy hắn chẳng làm được gì cả.”

“Vậy mà mới vừa rồi Lương tiên sinh còn vô cùng kỳ vọng vào hắn, bảo hắn dẫn động thiên lôi gì đó, mà có thấy gì đâu, thật là buồn cười, họ nhìn nhầm người rồi.”

“Đúng đó, nhìn nhầm cả rồi, Tần Liệt chẳng làm được gì, ngược lại là nhờ thủ đoạn kinh khủng mà Cao Vũ luôn cất giấu.”

“Tiền đồ của Cao Vũ không thể đo lường được a! trong người lại phong ấn một cái hung hồn đáng sợ như vậy, thành tựu sau này không biết tới tận đâu, phải để mắt Cao Vũ nha!”

Người bên ngoài cốc không ngừng khen ngợi Cao Vũ, còn đối với Tần Liệt là biểu lộ khinh thường.

Đám Thủy nguyệt tông, kể cả Na Nặc cũng đều như vậy.

Họ đã hoàn toàn bỏ qua Tần Liệt.

“Ta, ta ra ngoài cốc trước.”

Nhưng, dưới bao nhiêu con mắt khen ngợi, kỳ vọng, Cao Vũ mặt mũi tái nhợt, ôm chặt lấy đầu, loạng choạng bước ra ngoài.

Cự ảnh yêu ma trên đầu hắn cũng di động theo.

Hung hồn của Phệ hồn thú thấy ma ảnh di động cũng vội vàng né tránh, như sợ cản đường Cự ma sẽ bị nó nổi giận tấn công.

“Ngươi đi đâu?”

“Cao Vũ!”

“Đừng đi chứ!”

Thấy Cao Vũ bước đi, mọi người ai nấy luống cuống, hô to gọi nhỏ kêu hắn ở lại.

Ai cũng hy vọng Cao Vũ ở lại trong sơn cốc để chấn nhiếp Phệ hồn thú.

Đáng tiếc, Cao Vũ lại không nghe thấy gì, chỉ nghe theo lời thúc giục của âm thanh trong linh hồn: Phải mau chóng rời khỏi! thật xa Tần Liệt! đi ra ngoài cốc!

Cao Vũ cảm nhận được hư ảnh Cự ma là từ các mảnh vỡ trí nhớ trong quỷ giới mà ra, hoàn toàn không hề có ác ý đối với hắn.

Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm thấy Cự ma thúc giục như vậy chính là vì lo lắng cho hắn, muốn tốt cho hắn…

Cao Vũ bản thân là người cực đoan cá nhân, nhiệm vụ Sâm La điện, uy hiếp Phệ hồn thú gì đó, hắn đều chẳng chút quan tâm.

Đối với hắn, chỉ cần hắn còn sống, thì mặc kệ Phệ hồn thú có giết bao nhiêu người cũng chẳng quan hệ gì.

Nên hắn lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của bản thân, không buồn để tâm tới mọi người hò hét kêu gọi, kiên định đi ra khỏi sơn cốc.

Hắn vừa ra khỏi, hư ảnh Cự ma khủng bố lơ lửng trên đầu cũng đột nhiên rút vào cơ thể, biến mất.

Tiếng thúc giục trong linh hồn cũng biến mất, hắn cố gắng cẩn thận cảm nhận nhưng không tìm ra khí tức và tung tích của Cự ma nữa.

Giống như Cự ma để hiện hình đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, bây giờ không đủ sức tiếp tục nữa, mà lại phải ẩn núp.

“Ba!”

Ngọc thạch trong tay Tạ Tĩnh Tuyền đột nhiên vỡ vụn, giọt máu Chu tước hoàn toàn biến mất.

Tạ Tĩnh Tuyền mở mắt.

“Còn thiếu một chút! Chỉ thiếu một chút!”

Thần sắc Tạ Tĩnh Tuyền sa sút, cắn răng đứng dậy.

Trong sơn cốc, những khe rãnh vẫn bốc cháy hừng hực, những cột đá đỏ rực phóng xuất tia lửa, cùng ánh lửa trong khe nối thành một thể.

Tạ Tĩnh Tuyền muốn dùng máu Chu tước để kích phát hỏa trận, nhưng đến thời khắc cuối cùng lại vì hung hồn phá vỡ tất cả quang thuẫn, nên vội phải tỉnh lại để đối phó, không thể tiếp tục kích hoạt phần máu Chu tước còn lại, cũng làm cho ba khe rãnh sau cùng không được dẫn đốt.

Bát cực ly hỏa trận không thể phát huy hết uy lực của mình.

“Đại nhân! Đại nhân!”

“Tiểu thư!”

Đám Ban Hồng Lương Trung kích động, thở ra nhẹ nhõm.

Tạ Tĩnh Tuyền nhìn họ, khẽ lắc đầu: “Còn thiếu một chút, Bát cực ly hỏa trận không thể phát huy triệt để được, chỉ hy vọng nhiêu đây đã đủ.”

Nói rồi, đôi mắt trong vắt phát ra hào quang.

Một luồng hào quang dài hẹp như cầu vồng từ người Tạ Tĩnh Tuyền bắn ra, chui vào trong cột đá bên cạnh.

Dãy cột đá như được cấp thêm năng lượng, thiên địa linh khí như bị kích thích, khiến lưới lửa rung rinh, thế lửa cháy khắp nơi tăng vọt.

Bản thể và hung hồn của Phệ hồn thú cảm nhận được lưới lửa mạnh mẽ đang công kích nó, lập tức vùng vẫy, giãy dụa.

“Trung thúc, dẫn mọi người rời khỏi sơn cốc!” Tạ Tĩnh Tuyền lãnh đạm.

“Rõ.” Lương Trung vội làm theo.

Người Tạ Tĩnh Tuyền hơi run lên, giống như đã bị hao phí năng lượng quá mức, nên cơ thể không thích ứng kịp, nhưng Tạ Tĩnh Tuyền đã điều chỉnh kịp rất nhanh, tóm lấy hai chiến tướng, ném bay ra khỏi cốc.

Lúc này trong cốc hỏa diễm mãnh liệt gấp mấy lần lúc trước, mỗi ngóc ngách đều đỏ lửa, như cả trời đất đều bốc cháy.

Phệ hồn thú bị vây trong biển lửa, nổi giận tru lên.

Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung nhanh chóng tóm lấy các chiến tướng, bất luận đã chết hay còn sống, ném hết ra ngoài cốc.

“Tần Liệt! còn Tần Liệt! ném hắn ra đây!” Đồ Trạch kêu to.

Hắn thấy Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung trước sau chỉ lo cứu người của Sâm La điện, dù sống hay chết cũng không bỏ sót, mà Tần Liệt thì lại không đụng tới.

Mà Tần Liệt thì vẫn ngồi xếp bằng, toàn thân vẫn đang run rẩy.

Hỏa diễm trong cốc càng lúc càng hung mãnh, bọn Đồ Trạch không chịu nổi buộc lòng phải lui về sau.

Cả bọn đều lo cho Tần Liệt, hô to gọi nhỏ, sợ Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung quên mất Tần Liệt, sợ không còn đủ thời gian để cứu hắn, sợ hắn bị đốt cháy thành tro tàn.

“Đừng ồn ào!”

Lương Trung quát to, tóm lấy Tần Liệt và một thi thể võ giả Sâm La điện cuối cùng, rồi cùng Tạ Tĩnh Tuyền xông ra ngoài sơn cốc.

Ngay khi họ rời khỏi, trong sơn cốc liên tiếp vang lên tiếng lửa phá hủy, tiếng cột đá ầm ầm bạo tạc, khiến uy lực của Bát cực ly hỏa trận càng tăng thêm.

“Cao Vũ! Ngươi là làm sao vậy?” Tần Liệt được mang ra rồi, Đồ Trạch mới thở ra một hơi, rồi trừng mắt nhìn Cao Vũ, “Nếu ngươi ở lại một chút nữa thì bọn họ đã ổn rồi, ngươi muốn giở trò quỷ gì thế?”

“Cao Vũ, sao đột nhiên lại ra khỏi sơn cốc?” Lương Trung nhìn Cao Vũ.

Ban Hồng và đám chiến tướng xụi lơ nằm dưới đất, người của bốn phe, cả Tạ Tĩnh Tuyền cũng đều nhìn Cao Vũ, ánh mắt đầy ý trách cứ.

Cao Vũ sắc mặt âm trầm, không đáp một lời, xoay người bỏ đi.

Hắn nghe theo lời của hư ảnh Cự ma, tận lực cách Tần Liệt thật xa, nên giờ thấy Tần Liệt cũng ra đây, hắn lại phải đi, cố gắng cách xa Tần Liệt.

Ai nghi hoặc truy vấn mặc ai, hắn không hề bận tâm.

“Tên này thực là quái nhân, tính cách gì kỳ cục!”

“Trong người hắn có giấy yêu ma, nên tính tình… quái lạ quỷ dị, sau này không nên tiếp xúc nhiều.”

Mọi người lầm rầm nói chuyện với nhau, mắt nhìn Cao Vũ đầy quái dị, nhưng đều kiêng kị, không dám nói gì với hắn.

Cả bọn Lương Trung cũng vậy, sợ chọc giận hắn sẽ khiến vật kia đi ra, vậy thì vô cùng phiền toái.

“Đó là tàn ảnh của Ma thần.” Tạ Tĩnh Tuyền nhìn Cao Vũ chằm chằm, “Linh quyết hắn tu luyện và chiếc nhẫn trên tay đều có vấn đề. Còn may chỉ là tàn ảnh của Ma thần, và cảnh giới của hắn cũng thấp, Ma thần không thực sự đi ra được, nếu không…”

Không cần nói tiếp, nhưng bọn Lương Trung đã hiểu cả, mặt đầy sợ hãi.

“Tàn ảnh của Ma thần? là cái gì?” Hùng Phách gãi đầu, mặt mũi thắc mắc: “Chưa nghe bao giờ, nhưng hình như lợi hại, cả Phệ hồn thú cũng phải sợ.”

“Trác Thiến, ngươi biết không?” Đồ Trạch thấy Trác Thiến biến sắc, liền hỏi.

“KHông rõ lắm, xem Tần Liệt trước đã.” Trác Thiến mặt tái nhợt, tảng lờ câu hỏi của Đồ Trạch, ngồi xổm xuống gọi Tần Liệt: “Tần Liệt, ngươi thế nào rồi? có nghe thấy ta nói gì không? Tần Liệt…”

Bọn Đồ Trạch cũng sốt ruột, vây quanh Tần Liệt hô to gọi nhỏ, mong hắn tỉnh lại.

“Tiểu thư, Bát cực ly hỏa trận… có thể giết chết Phệ hồn thú không?” Lương Trung sắc mặt đã trở lại bình thường, nhìn biển lửa trong sơn cốc, hỏi.

“Chết mất năm huynh đệ, nếu vẫn không thể giết chết nó, vậy họ đều chết uổng rồi.” Ban Hồng thở dài.

“Ta cũng không biết.” Tạ Tĩnh Tuyền lắc đầu, “Đúng ra là hoàn toàn có thể, nhưng vì chưa phóng thích được toàn bộ uy lực của trận, nên ta cũng không chắc chắn.”

Ai nấy bất an nhìn vào trong cốc.

Bình luận

Truyện đang đọc