Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trịnh Vân bị Tịch Diệt Huyền Lôi nổ bay ngược ra ngoài, máu tươi trong miệng như rắn dài, trường hợp tanh máu yêu dị.
Nhưng hắn cũng chưa lập tức chết.
Khói thuốc súng cùng mảnh gỗ sắt nổ tung bắn vọt đi, ở trong tia chớp dệt dày đặc, thân thể cường tráng như núi của Tần Liệt đột nhiên bắn vọt ra.
Tiếng nổ trầm muộn, từ trong cơ thể hắn oành đùng đùng truyền đến, ở trong mắt Hình Dao sau người, trong cơ thể Tần Liệt như cất giấu một ngọn núi lửa kịch liệt phun trào, khí thế cuồng liệt chấn tâm thần người ta thất thố.
Các quả cầu lôi điện năng lượng mênh mông, như mặt trời mãnh liệt từ trên người Tần Liệt trôi nổi ra, lấy tốc độ so với thân thể hắn còn nhanh nhẹn hơn, nặng nề đánh về phía Trịnh Vân.
Giờ phút này, thân mình loạng choạng của Trịnh Vân, vẫn còn ở trạng thái bay ngược, chưa rơi xuống đất.
Tần Liệt rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt!
“Ngươi dám!”.
Ba võ giả Như Ý đỉnh phong của Hắc Vân cung, hầu như lập tức rít lên, lúc này cũng không để ý tới thân phận Tần Liệt, không để ý tới Tịch Diệt lão tổ sau lưng hắn, muốn đem hết toàn lực bóp chết khí thế độc ác của Tần Liệt.
Tròng mắt Hạ Hầu Thánh cũng rụt lại, trong mắt trào ra cổ quái: “Bao nhiêu thù hận?”.
Hắn cho Tần Liệt cùng tranh chấp, vẻn vẹn chỉ là vì Hình Dao, vì một món đồ chơi.
Một lá cờ khổng lồ đen sì như mực, lại từ sau cổ Trịnh Vân gào thét lên trời.
Trên lá cờ to lớn khắc hung thú, dữ tợn khủng bố giãy giụa, từng cái xúc tu màu lục mực, từ trên mặt lá cờ vải kéo dài ra, như roi xương quật không trung, truyền ra tiếng nổ vang “phốc phốc”.
Liên tục sáu quả cầu lôi điện to cỡ nắm tay, lúc đánh về phía bên cạnh Trịnh Vân, liền bị những cái roi xúc tu kia vụt, nổ tung bắn tung tóe ra điện mang đầy trời.
Nhưng, những điện mang bắn tung tóe đó, vẫn linh hoạt nhúc nhích, như linh xà chui về phía trong cổ tay áo, lỗ mũi, lỗ tai, tròng mắt của Trịnh Vân.
Trong nháy mắt, toàn thân Trịnh Vân toát ra lôi quang điện mang, tóc, da thịt nhanh chóng cháy đen, một đôi mắt thần thái sáng láng lập tức ảm đạm không còn ánh sáng.
Lôi Cương chùy như đá lăn rơi xuống, hung hăng nện ở lồng ngực Trịnh Vân, cùng với tiếng xương nổ vỡ, ngực Trịnh Vân rõ ràng lõm xuống.
Ánh sáng còn sót lại không nhiều lắm trong mắt hắn hoàn toàn tắt đi, đứt mất sinh cơ.
Trong hào quang lôi điện, Tần Liệt rõ ràng hướng tới Trịnh Vân tấn công, phương hướng biến đổi, đột nhiên rơi xuống bên cạnh Hình Thắng Nam.
Hình Thắng Nam bị một chuỗi kinh biến trấn trụ, trong đôi mắt nhỏ như đậu tương, lóe ra hào quang nghi hoặc, nhìn Tần Liệt nhất thời nói không ra lời.
Sắc mặt Hạ Hầu Thánh trầm xuống, đột nhiên nói: “Tiểu huynh đệ rốt cuộc đứng ở một bên nào?”.
Trịnh Vân chết thảm, ba võ giả Như Ý cảnh đỉnh phong của Hắc Vân cung, vốn muốn tới hạ sát thủ, lại bởi vì Hình Thắng Nam ở bên cạnh Tần Liệt, sợ gặp Hình Thắng Nam liều chết tập kích, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hình Thắng Nam tu vi Phá Toái cảnh, mặc dù thân bị thương nặng, nếu tới cái ngọc đá cùng vỡ, cũng tuyệt đối không phải ba người bọn họ có thể thừa nhận.
Bọn họ không dám mạo hiểm.
Cho nên bọn họ phải đợi Hạ Hầu Thánh động thủ trước.
Ngây người tương tự còn có Hình Dao, nàng phát hiện xiềng xích lôi điện trói buộc thân thể nàng, ngay tại lúc Tần Liệt đột ngột hạ sát thủ đối với Trịnh Vân, liền thần kỳ cởi bỏ.
Hình Dao cũng khôi phục tự do.
Lúc này, ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Liệt, bỗng trở nên nghi hoặc trùng trùng, bỗng vô cùng phức tạp.
Nàng phát hiện nàng càng lúc càng đoán không ra Tần Liệt, không biết gia hỏa đột nhiên toát ra, giả mạo tộc nhân Hình gia này, rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ có Quách Duyên Chính, Thích Kính hai người, bởi vì biết thân phận Huyết Sát tông của Tần Liệt, mơ hồ có thể hiểu một chút.
Nhưng cũng không thể thật sự đoán được tâm tư của Tần Liệt.
“Tiểu... Tiểu đệ”. Do dự một chút, Hình Thắng Nam không xác định hỏi: “Ngươi rốt cuộc giúp ai?”.
“Hướng về phía ngươi một tiếng tiểu đệ, tất nhiên cũng là giúp ngươi”. Tần Liệt nhếch miệng, tươi cười tiêu sái nói không nên lời, vui thích nói không nên lời.
Mắt Hình Thắng Nam chợt sáng lên, thân thể mập mạp cũng run nhè nhẹ.
Nhưng, chỉ một chốc, nàng liền một lần nữa tỉnh táo lại, trên mặt hiện ra cay đắng suy sụp, lắc đầu nói: “Ý tốt của ngươi lòng ta ghi nhận, chỉ là... Hình gia trốn không thoát một kiếp này, không vượt qua được một ải này”.
Nàng thở dài thật sâu, cùng sớm đã tuyệt vọng.
Hắc Vân cung, Thiên Hải các, Hạ Hầu gia ba phe, lại thêm đám người Hạng Tây làm phản, bốn thế lực liên hợp muốn tiêu diệt Hình gia, bọn họ chống lại như thế nào?
Nhìn từ trên cục diện hiện nay, nàng liền biết hôm nay toàn bộ tộc nhân Hình gia, chỉ sợ đều phải táng thân nơi đây.
Tần Liệt có thể ở lúc này bày tỏ thái độ, nàng đã cảm thấy vui mừng, nhưng nàng biết thái độ của Tần Liệt, căn bản không thể thay đổi cái gì, không thể khiến vận mệnh Hình gia sinh ra chút lệch lạc, còn chỉ là đặt vào uổng phí một cái tính mạng.
- Cái này không phải kết quả nàng muốn.
“Ta chưa bao giờ nghe nói, Kim Dương đảo và Tịch Diệt lão tổ có quan hệ gì?”. Sắc mặt Hạ Hầu Thánh dần dần âm trầm xuống.
Ba võ giả Hắc Vân cung nhịn không được muốn động thủ, vừa nghe “Tịch Diệt lão tổ” từ miệng Hạ Hầu Thánh nói ra, trong mắt đồng thời hiện ra một tia sợ hãi, lại vội vàng khắc chế, không dám xuống tay.
“Tịch Diệt lão tổ?”.
Đám người Hình Thắng Nam, Hình Dao, Quách Duyên Chính, Thích Kính, đột nhiên mê hoặc hẳn lên, sau khi cân nhắc một chút, những người này bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên.
Tịch Diệt Huyền Lôi oanh kích Trịnh Vân, sau đó quả cầu lôi điện mãnh liệt, một chuỗi sấm chớp, rõ ràng chính là chỉ Tịch Diệt tông có!
Chẳng lẽ...
Lúc nhìn Tần Liệt lần nữa, ánh mắt tộc nhân và hai đại hộ pháp Hình gia đột nhiên thay đổi.
“Quan hệ cá nhân mà thôi”. Nhún vai, Tần Liệt thần thái thoải mái thong dong, hướng Hình Thắng Nam nói: “Đại tỷ, trước ngồi xuống, hảo hảo điều tức khôi phục, đem thương thế ổn định”.
Ánh mắt Hạ Hầu Thánh âm lãnh, khóe miệng dần dần cong lên nụ cười tàn nhẫn vô tình lành lạnh: “Ta tất nhiên không dám hạ sát thủ đối với thân truyền đệ tử của Tịch Diệt lão tổ, nhưng ta có thể giết sạch toàn bộ tộc nhân Hình gia, giết sạch mọi võ giả Kim Dương đảo trên thuyền trừ ngươi!”.
Dừng một chút, hắn lại nhìn ba võ giả Hắc Vân cung phía sau một cái, nói: “Người này giết thiếu cung chủ của các ngươi, các ngươi chẳng lẽ ngồi yên không lý đến?”.
Ba võ giả Như Ý đỉnh phong của Hắc Vân cung biến sắc, trong lòng mãnh liệt giãy giụa hẳn lên.
“Hình Thắng Nam, không ai có thể giúp ngươi, cũng không có ai có thể cứu ngươi, ngươi tiếp nhận số mệnh đi”. Hạ Hầu Thánh hít sâu một hơi, một lần nữa tỉnh táo lại, cầm kiếm sắc nhỏ máu, đi từng bước tới.
Từng đạo sát khí sắc bén, giống như tia sáng băng lạnh, nháy mắt phóng đến trên người Hình Thắng Nam.
Lỗ chân lông toàn thân Hình Thắng Nam đều dựng đứng lên, không dám khinh thường một khắc nào, lại tập trung toàn bộ lực chú ý, ngưng tụ linh lực còn lại không nhiều, tùy thời chuẩn bị ngăn cản công kích khủng bố của Hạ Hầu Thánh.
“Tí tách! Tí tách!”.
Bởi vì khẩn trương, vết thương trên cánh tay nàng nứt ra rộng thêm, khiến máu tươi như dòng suối nhỏ chảy xuống, từng giọt rơi ở trên boong, hội tụ thành một vũng máu nho nhỏ.
Sắc mặt nàng cũng dần dần tái nhợt hẳn đi, đây là dấu hiệu mất máu quá nhiều, ý nghĩa thế lực nàng bắt đầu dần dần chống đỡ hết nổi.
Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, Hình Thắng Nam căn bản không có sức đánh một trận, nếu cố gắng ra tay, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục bi thảm thân tử hồn tiêu.
“Đại tỷ, ngươi nghỉ một chút”. Tần Liệt trầm giọng nói.
“Không được, cho dù là liều một cái mạng, cũng phải lưu lại chút ký hiệu ở trên người hắn”. Hình Thắng Nam lắc lắc đầu, buồn bã cười, ánh mắt kiên định, làm tốt tính toán chịu chết.
“Tiểu cô!”. Bên kia, Hình Dao lại đau đớn khóc lên.
Nàng đã nhìn ra, nhìn ra Hình Thắng Nam có ý muốn chết, cũng biết ngay sau đó Hình Thắng Nam có thể sẽ áp dụng thủ đoạn ngọc đá cùng vỡ, lấy tính mạng cho Hạ Hầu Thánh đòn đau.
“Đại tỷ, giúp ta quản lý tốt thân thể ta”. Tần Liệt đột nhiên nhếch miệng cười hắc hắc.
Mọi người đều hơi sửng sốt.
Nhưng, ngay sau đó, một thân thể bộ dáng cực cổ, thân thể cao lớn, liền bỗng dưng hiện ra ở trước người Tần Liệt.
Huyết sát khí vô cùng vô tận, như biển cả rộng lớn vô ngần, ầm ầm từ trên người thân thể kia bột phát ra, làm mọi người ở đây khí huyết hỗn loạn, có loại cảm giác sợ hãi máu tươi không khống chế được, sắp bắn vọt ra khỏi thân thể.
Mọi người trên thuyền, bất luận Quách Duyên Chính, Thích Kính, hay là đối thủ của bọn hắn, bất luận là ba võ giả Hắc Vân cung Như Ý cảnh đỉnh phong do dự nên hạ sát thủ với Tần Liệt hay không, hoặc là Hình Thắng Nam, đều không thể không tụ tập linh lực, trấn định tâm thần, đi đè nén máu tươi nóng nảy bất an trong cơ thể.
Ngay cả Hạ Hầu Thánh cũng không ngoại lệ.
Tầm mắt mọi người, toàn bộ không chịu khống chế nhìn về phía di thể Huyết tổ nhắm mắt, cả người mùi máu tươi ngập trời, như người máu đứng sừng sững kia.
Ngay lúc này, Tần Liệt ở bên cạnh Hình Thắng Nam ngồi ngay ngắn xuống, linh hồn xám xịt ngưng thành một dòng suối, hướng về thân thể Huyết tổ.
Đôi mắt nhắm chặt của Huyết tổ, mí mắt nhẹ nhàng run lên, phút chốc lặng lẽ mở ra.
Một đôi mắt đỏ rực như máu, ẩn chứa màu máu ngập trời, rơi vào trong tầm mắt mọi người.
Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một tiếng rồng gầm cuồng bạo vang lên, chợt liền thấy một con rồng xương màu máu, ở trong biển máu mênh mông rít gào mà ra.
Mục tiêu chỉ thẳng Hạ Hầu Thánh!
“Huyết Sát tông trấn tông chí bảo Thị Huyết Long!”. Quách Duyên Chính run rẩy la hoảng lên.
Thích Kính thì là đặt mông ngồi bệt xuống, kịch liệt hít thở, giống như ban ngày thấy ma.
Hình Dao như rơi vào cảnh trong mơ, mắt mờ mịt, như là rong chơi ở không gian hư ảo không chân thật, không phân biệt được chân thật cùng giả dối.
“Thị Huyết Long, vậy mà lại là... Thị Huyết Long!”. Hình Thắng Nam cũng rung động muốn chết, quả thực không thể tin được mắt mình, không thể tin được tất cả chứng kiến.
Hoảng sợ tương tự còn có Hạ Hầu Thánh, hắn cũng la hoảng lên, vậy mà lại theo bản năng lui về phía sau.
Hạ Hầu Thánh xoay người lao vào biển sâu, thế mà lại không dám đối mặt mũi nhọn của Thị Huyết Long, không dám chống lại biển máu bao phủ ngập trời đó.
Hắn là tộc nhân Hạ Hầu gia, toàn bộ Hạ Hầu gia ở ngàn năm trước đều là phụ thuộc của Huyết Sát tông, hắn biết rõ chỗ khủng bố của chí bảo Huyết Sát tông Thị Huyết Long, cho nên vừa thấy hung khí này toát ra, hầu như lập tức không dậy nổi ý niệm phản kháng, theo bản năng lựa chọn trốn tránh.
“Đại tỷ, xin bảo vệ tốt bản thể ta”. Tần Liệt quay đầu, lấy thân thể Huyết tổ nhìn về phía Hình Thắng Nam, nghiêm túc dặn dò một câu.
Hình Thắng Nam sinh ra cảm giác quỷ dị vô cùng, không ngừng gật đầu, cũng không phân biệt rõ chân thật cùng hư ảo.
Ở trong mắt nàng nam tử kỳ cổ này, trên người huyết khí ngập trời, quả thực kinh thế hãi tục, xa xa vượt qua cực hạn nàng tưởng tượng.
Nhưng hắn lại gọi mình là “đại tỷ”.
Hình Thắng Nam sinh ra cảm giác không chân thật như nằm mơ.
“Khí tức huyết sát thật khủng khiếp!”.
“Phía dưới, phía dưới xảy ra chuyện gì?”.
Phía chân trời, cường giả Phá Toái cảnh đang giao chiến, cũng ở cùng thời gian, cảm thấy được khí tức huyết sát kinh thiên động địa.
Từng chùm ánh mắt, hầu như lập tức phóng xuống, đều nhìn về phía Tần Liệt chiếm lấy thân thể Huyết tổ.
“Tiểu, tiểu đệ?”. Hồi lâu sau, Hình Thắng Nam thoáng trấn định xuống, không xác định hướng phía Tần Liệt lấy thân thể Huyết tổ hiện ra trước mắt người đời.
“Là ta”. Tần Liệt cười nói.
Lời vừa nói ra, toàn bộ tộc nhân Hình gia, toàn bộ võ giả Kim Dương đảo trên thuyền, đều khiếp sợ tuyệt luân.
Ngay lúc này, Tần Liệt xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía ba lão giả Như Ý cảnh đỉnh phong của Hắc Vân cung, nhếch miệng cười, nụ cười tanh máu tàn nhẫn nói không nên lời, nói: “Cứ từ các ngươi bắt đầu đi!”.
Một cái vuốt quỷ đầm đìa máu, theo động tác của Tần Liệt, theo hắn co duỗi xé, bỗng dưng hiện lên trên trời.
Đó là Khấp Huyết Quỷ trảo!
Vuốt quỷ diện tích vài trăm thước, giống như do máu tươi đậm đặc rèn luyện thành, để lộ ra huyết khí thô bạo ngập trời, phóng ra huyết quang vô cùng dữ tợn hung lệ.
Như mỏ neo máu trên thuyền khổng lồ, Khấp Huyết Quỷ trảo nhằm vào đầu chộp tới, hướng về ba cường giả Như Ý cảnh đỉnh phong.
Uy hiếp ngập trời có một không hai thiên địa, bao phủ bầu trời, nháy mắt buông xuống đỉnh đầu ba người!
Bên cạnh ba người, mười mấy võ giả Thông U cảnh Hắc Vân cung, chưa đợi vuốt quỷ hạ xuống, đã đều miệng phun máu tươi, sau đó nổ tan xác mà chết.
Máu tươi từ trên người bọn họ bắn tung tóe ra, phun ở trên người ba người kia, làm ba người đầy người đầy mặt đều là máu tươi, bộ dáng thê lương nói không nên lời.
Ba người chợt liếc một cái, cắn răng, thúc giục linh lực toàn thân, hình thành băng lam, xanh lục sẫm, tím nhạt ba tầng lồng ánh sáng mắt thường nhìn thấy được, toàn lực phòng ngự.
Trên ba tầng màn hào quang, lượn lờ khí tức linh lực thuộc tính khác nhau, nở rộ ra dải ánh sáng sáng lạn, năng lượng rung chuyển mãnh liệt.
Khấp Huyết Quỷ trảo nhằm vào đầu chộp tới.
Như vật sắc xé rách lá mỏng, ba loại khiên ánh sáng linh lực màu sắc khác nhau, theo tiếng bị phá rách.
Vuốt quỷ như cánh tay ác ma nặng nề đè xuống.
Tiếng xương vỡ tan, cùng với máu bắn tung tóe, từ trong kẽ ngón tay vuốt quỷ bắn vọt ra.
Boong con thuyền lớn, cứng rắn bị ấn ra một cái lỗ lớn diện tích trăm mét, ba võ giả Như Ý đỉnh phong của Hắc Vân cung, thì là bị ép thành bánh thịt, tử trạng cực thảm.
Trên thuyền toàn bộ võ giả Hắc Vân cung, ở một khắc này, tất cả sụp đổ.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, những kẻ đến xâm phạm thanh thế kinh người, như hung thần ác sát kia liều mạng nhảy xuống biển.
Thời gian ngắn ngủi mười hơi thở, toàn bộ võ giả không thuộc về Kim Dương đảo chạy tán loạn sạch sẽ.