LINH VỰC

“Rắc!”.

Cánh tay Tần Liệt vươn đến, bị tay ngọc của nàng vỗ một cái, phút chốc tê dại vô lực hẳn đi.

“Hi hi! Ngươi cứ chuyên tâm chữa trị Linh Trận đồ đi, tỷ tỷ sẽ không đùa ngươi chơi nữa”. Lưu lại một chuỗi tiếng cười vui như chuông bạc, Tống Đình Ngọc lay động đùi đẹp dài thẳng, phong tình uyển chuyển đi ra ngoài.

Nàng đẩy cửa vào phòng liền kề với Tần Liệt.

Trong gian sương phòng này, có một tấm gương đồng thật lớn, dáng người xinh đẹp của nàng bỗng dừng một chút.

Nàng từ trong gương đồng thấy được chính mình...

Trên gương mặt kiều diễm giống như giận giống như cười, có ánh sáng đỏ bừng, chỗ sâu trong đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách tràn đầy ý cười vui vẻ, biểu hiện ra tâm tình khoái trá của chủ nhân.

Nàng theo bản năng sờ sờ bên má, bỗng cảm thấy vào tay hơi nóng, điều này làm nàng càng thêm ngượng ngùng.

“Người trong gương... Là ta. Từ khi nào, ta thế mà bởi vì trêu cợt một nam nhân, mà vui mừng như vậy?”. Trong đôi mắt đẹp của nàng dần dần hiện ra nét suy tư, trên mặt cũng chợt xuất hiện ra biểu cảm kỳ dị phức tạp không hiểu.

Nàng bắt đầu nhớ lại quá trình quen biết với Tần Liệt.

Nàng là vì Tần Liệt lấy Tịch Diệt Huyền Lôi, làm năm phương thế lực tổn thất thảm trọng, làm thông đạo Tà Minh mở rộng, mới chính thức lưu ý tới thanh niên không nổi tiếng này.

Nàng được Huyền Thiên Minh an bài, hướng tới Độc Vụ trạch tìm Tần Liệt trao đổi hợp tác, ở trong Độc Vụ trạch, nàng cùng Tần Liệt lần đầu quen biết.

Mị hoặc ý cảnh của nàng, ở trên người Tần Liệt lần đầu tiên mất đi hiệu lực, nàng còn gặp cắn trả, trong hoảng hốt, cảm thấy nàng cùng Tần Liệt là vợ chồng ba kiếp, nàng hao phí công phu rất lớn, mới đem phiền toái cắn trả giải quyết.

Về sau, bởi vì chống lại Mạc Hà, nàng dối xưng đính thân với Tần Liệt, hai người còn giả ý rúc vào với nhau.

Sau đó bọn họ cùng nhau rơi xuống U Minh giới, ở U Minh giới sóng vai giãy giụa, chiến đấu với tộc nhân Giác Ma tộc, từng bước trở về Xích Lan đại lục.

Nàng dần dần phát hiện, trên người Tần Liệt có đủ loại bí mật, nàng càng ngày càng tò mò, muốn làm rõ thân phận lai lịch của Tần Liệt, muốn biết quá khứ của Tần Liệt, biết rất nhiều huyền diệu trên người Tần Liệt, rốt cuộc vì sao mà có.

Cứ như vậy, quan hệ giữa nàng và Tần Liệt càng ngày càng thân mật, bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau, giữa hai người như không có ngăn cách, có thể vui sướng trao đổi.

“Không nên là như thế”. Sau một hồi, Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng thở dài: “Khẳng định là ý cảnh cắn trả, còn chưa được hoàn toàn trừ tận gốc, xem ra ta cần hảo hảo tinh lọc tâm linh một chút”. Nàng lừa mình dối người thầm nghĩ.

***

Trong phòng cách vách, Tần Liệt ngồi ngay ngắn tại chỗ, trong mắt hào quang cực nóng rạng rỡ.

Giây lát sau, hắn cười khổ lắc lắc đầu, một lần nữa đem Lôi Cương chùy lấy ra, chậm rãi tĩnh tâm.

Hắn trước tiên chỉnh lại hồn hồ của mình.

“Ồ!”. Hắn đột nhiên thầm hô một tiếng.

Chỉ thấy trung ương hồn hồ trong suốt, hồn ảnh vốn mơ hồ không rõ, chẳng những rõ ràng lớn mạnh hơn rất nhiều, còn trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Hắn thận trọng cảm thụ.

Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ diệu tràn vào trong lòng hắn, nhập vào trong mỗi một luồng hồn ti ý niệm của hắn.

Toàn bộ ký ức, ý niệm, ý thức, từng trải của hắn, đủ loại qua lại, tàn niệm, đủ loại cảm xúc, như hóa thành từng luồng sáng kỳ dị, phút chốc hướng tới hồn ảnh trong hồn hồ trào đi.

Những ký ức, tàn hồn, ý niệm, tính cách đủ loại dị vật đó, vốn tràn ngập ở các góc trong đầu hắn, rải rác không tụ tập, đủ loại, hỗn loạn không trật tự.

Ngay hiện tại, toàn bộ linh hồn tàn niệm, ký ức, trải qua, tính cách đủ loại thuộc về hắn, đều tràn vào hồn ảnh trong hồn hồ.

Hồn ảnh đột nhiên từ hư chuyển thực, biến thành tồn tại chân thật, ngưng kết thành chân hồn.

Hắn sau khi ầm ầm chấn động, mới phát hiện, bản thân, chân ngã, chính hắn, chính là chân hồn trong hồn hồ!

Sau đó hắn mới cảm giác được hắn ngay tại trong hồn hồ, hắn, chính là bản thân chân hồn!

Ở sau khi toàn bộ linh hồn ấn ký, bản nguyên ngưng kết, hắn lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được linh hồn mình tồn tại, lần đầu tiên kỳ diệu ý thức được, ngưng tụ ra chân hồn, tuyệt vời thần kỳ như vậy.

Hồn hồ, do ý thức cùng tinh thần lực hội tụ thành, chân hồn chìm ở chỗ sâu trong hồn hồ, có thể lấy linh hồn xúc cảm đến tinh thần ý thức trong hồn hồ.

Tâm niệm khẽ động, trong hồn hồ, từng luồng tinh thần ý thức, ngưng tụ thành luồng sáng vô hình, như ngàn vạn xúc tu hướng bên ngoài cơ thể khuếch tán.

Tinh thần ý thức vốn vô hình, một khi ra khỏi hồn hồ, mắt thường sẽ không thể thấy, nhưng ở sau khi chân hồn hắn ngưng kết, hắn có thể thông qua chân hồn trong hồn hồ, sâu sắc cảm giác được ý thức bay ra ngoài.

Hắn nhắm mắt, ở sau khi tinh thần ý thức thả ra, lại có thể chậm rãi “nhìn” thấy tất cả chung quanh.

Tinh thần ý thức như từng đôi “mắt”, chỉ cần va chạm vào đồ vật, có thể phản ánh đến chân hồn của hắn.

Đây mới là Thông U cảnh chân chính.

Tần Liệt nhếch miệng cười.

Tiếng cười vừa nổi lên, hắn lập tức bị đánh về nguyên hình, cảm thụ kỳ diệu vừa rồi lập tức không còn.

“Thông U cảnh! Rốt cuộc vượt qua bậc cửa này, đem chân hồn ngưng kết ra!”. Dưới tâm tình kích động, hắn cười ha ha, một lần nữa ngưng thần tĩnh tâm, lấy một luồng tinh luyện ý thức, thử hướng phòng cách vách tràn đi.

Tinh thần ý thức không nhìn vật thể trở ngại, xuyên tường, xuyên vật, xuyên đất, đều là dễ dàng.

“Thịch!”.

Một luồng tinh thần ý thức này, như một con ruồi, va chạm mạnh ở trên một tầng lá mỏng, bị bỗng nhiên bắn trở về.

Ở trên tầng “lá mỏng” đó, hắn cảm giác được linh hồn khí tức của Tống Đình Ngọc, hắn lập tức hiểu, Tống Đình Ngọc đã nhận ra hắn đến, lấy tinh thần ý thức ngưng kết vách tường, trở ngại ý thức của hắn thẩm thấu.

Tinh thần ý thức có thể phi thiên độn địa, xuyên tường xuyên vật, cũng chỉ có lấy tinh thần ý thức tương tự ngưng kết vách ngăn, mới có thể ngăn cản nó thăm hỏi.

“Tần Liệt, ngươi không phải cần chuyên tâm sửa chữa Linh Trận đồ sao?”. Thanh âm êm tai nhu hòa của Tống Đình Ngọc từ cách vách truyền ra: “Lúc ngươi luyện khí, tinh thần ý thức là bày ra kiểu phân tán? Có thể hướng tới bốn phương tám hướng khuếch tán? Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi phóng thích một luồng tinh thần ý thức đến, rốt cuộc muốn làm gì?”. Nói đến về sau, trong giọng nói của nàng, dần dần thêm một tia oán giận.

“Đó là hiểu lầm”. Ngượng ngùng cười gượng, Tần Liệt vội đem một luồng tinh thần ý thức kia thu hồi: “Ta đây động thủ ngay. Yên tâm, về sau khẳng định sẽ không quấy rầy ngươi”.

“Ngươi còn dám phóng tinh thần ý thức tới, ta liền cho ngươi biết quấy rầy tỷ tỷ ta, là phải trả giá đắt”. Tống Đình Ngọc hừ nhẹ.

***

Hải Nguyệt thương hội, tầng đỉnh của linh khí đại điện, Hàn Tinh cùng đám người Lạc Trần, Trương Thần Đống, Triệu Hiên, đang lúc nói chuyện, có người vội vàng tiến vào bẩm báo: “Thiên Khí tông Tất Vưu đến rồi”.

Mọi người dừng nói chuyện với nhau.

“Để hắn qua đây”. Hàn Tinh lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc