Các tia năng lượng huyết nhục, tràn đầy ở trong gân mạch máu tươi của Tần Liệt, lực lượng hắn bởi ngưng kết “Viêm Giới” mà tiêu hao nhanh chóng bổ sung.
Cảm thụ biến hóa trong cơ thể, hắn lại lấy ra các miếng thịt để ăn, vừa xé rách, vừa nhét vào trong miệng.
Thịt để ăn đến từ Nam Khi, quả nhiên như Kiền Thăng nói, chẳng những mỹ vị vô cùng, hơn nữa ẩn chứa lực lượng huyết nhục là phi thường dư thừa.
Ở sau khi khối Huyết Nhục Phong Bi kia yên lặng, phương pháp lập tức bổ sung lực lượng huyết nhục, Nam Khi cho một cái nhẫn không gian kia cất giữ lượng lớn thịt để ăn, lại đột nhiên tỏ ra quan trọng hẳn lên.
Giờ phút này, hắn vừa lấy thịt để ăn khôi phục lực lượng huyết mạch, vừa tự hỏi ảo diệu của “Quần Nhiên Huyết Thuật”.
Bên cạnh hắn ba người Kiền Thăng, Vụ Sa, còn có Lưu Dạng, liệt diễm thiêu đốt trên người đã dần dần tắt.
Bởi vì hắn kích phát huyền diệu “Thiêu đốt” huyết mạch, thật ra đã từ trên thân ba người rút đi, bọn họ trầm mặc, chỉ là đang cảm ngộ kỳ diệu vừa rồi.
Tần Liệt rõ ràng nếu không có Viêm Giới của hắn, không có hắn thúc giục huyết mạch của mình hình thành “Quần Nhiên Huyết Thuật”, ba người bọn Kiền Thăng tuyệt đối không có khả năng điểm hỏa máu tươi của mình.
Hắn cũng chậm rãi hiểu ra, trong Viêm Giới võ giả có được huyết mạch Liệt Diễm gia tộc, sở dĩ có thể thiêu đốt máu tươi, đều là bởi vì bị hắn thiêu đốt bất diệt hỏa diễm điểm hỏa kích phát.
Chính là nói, hắn là mồi lửa của những người đó.
Chỉ có hắn kích phát thiên phú huyết mạch “Thiêu đốt”, đem ảo diệu của “Thiêu đốt” huyết mạch, lấy phương thức bí văn kỳ dị hiện lên ở tầng Viêm Giới, những ngọn lửa hình thái bí văn đó mới có thể giúp máu tươi trong cơ thể ba người bọn Kiền Thăng thiêu đốt.
Do đó kích phát lên lực lượng của bọn họ.
“kích phát thiên phú thiêu đốt trong huyết mạch, mồi lửa, Viêm Giới...” Hắn cân nhắc ảo diệu trong đó.
Đột nhiên, hắn từ trạng thái nhắm mắt tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Thương Diệp.
Một thân giáp nặng, lại như u linh, Thương Diệp đã lặng lẽ không lên tiếng đứng ở bên cạnh hắn.
“Có chuyện gì?” Hắn thuận miệng hỏi.
Thương Diệp chậm rãi gật đầu, nói: “Những dị thú ngươi nắm giữ, có phải có thể cảm giác được linh hồn cùng sinh mệnh dao động nơi xa hay không?”
“Ừm.” Tần Liệt nói.
“Quang Minh gia tộc Minh Hú, còn có Thị Huyết gia tộc Hạo Kiệt, nhất định cũng sẽ tới đây.” Không che che dấu dấu, Thương Diệp rất thản nhiên nói: “Ta hy vọng ngươi có thể thông qua những dị thú kia, chú ý chặt chẽ linh hồn dao động phụ cận Bổn Nguyên Thâm Hải, có thể ở sau khi bọn Hạo Kiệt cùng Minh Hú tiếp cận, cho ta biết trước tiên.”
Tần Liệt vừa xé rách thịt bỏ vào trong miệng, vừa nói: “Chúng nó cũng cần nghỉ ngơi.”
“Ta hiểu.” Thương Diệp gật đầu, “Ta chỉ là hy vọng ngươi để ý nhiều một chút.”
“Ta sẽ.” Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Thương Diệp do dự một chút, lại nói: “Quang Minh gia tộc Minh Hú, cho dù tiếp cận Bổn Nguyên Thâm Hải, cũng có thể sẽ trước hết nghĩ cách hội hợp với ta, sẽ không tùy tiện làm việc. Nhưng Hạo Kiệt gia hỏa kia... lại sẽ không nghe lệnh bất luận kẻ nào. Hắn quá mức tự phụ cuồng vọng, rất có thể sẽ ở sau khi vừa tới, liền động thủ đối với đám ác ma chiếm lấy Bổn Nguyên Thâm Hải kia.”
“Vậy hắn là tự tìm đường chết.” Tần Liệt cười lạnh nói.
Đám ác ma săn bắn phía trước, lúc vồ giết kẻ bỏ chạy chung quanh, hắn thông qua Ác ma bậc caocó điều hiểu biết.
Hắn biết lúc ấy Cốt tộc Sa Liệt, Vũ tộc Tư Thản Tạp, cũng đều ở hàng ngũ kẻ chạy trốn.
Các tộc nhân Linh tộc trước khi Thâm Lam đến, cũng thất kinh trốn tránh khắp nơi, năm bè bảy mảng.
Khoảng trăm tên ác ma bậc cao, Ám Diệu Thạch lớn vô cùng kia, còn có khí tức khủng bố trong khối Ám Diệu Thạch đó mơ hồ truyền đến, đều khiến hắn khắc sâu ý thức được những ác ma săn bắn đó đáng sợ.
Cũng bởi thế, sau khi Y Nặc Ti thông qua huyết mạch cảm ứng vi diệu, biết hắn cũng có mặt, hắn cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.
Bởi vì hắn rõ ràng cho dù liên hợp tộc nhân Liệt Diễm gia tộc, chống lại những ác ma săn bắn kia, cũng không có chút khả năng thắng lợi nào.
Hắn cũng không cho rằng, Hắc Ám gia tộc, Quang Minh gia tộc, cùng Thị Huyết gia tộc bất cứ một phương nào, có thể chính diện chống lại bọn ác ma đó.
“Ta đã nghe Huyền Lạc nói tới những ác ma săn bắn đó lợi hại, ta cũng biết bọn hắn đáng sợ, cho nên mới muốn đợi sau khi Hạo Kiệt cùng Minh Hú hội hợp rồi động thủ.” Lúc Thương Diệp nói chuyện với hắn, tuy vẫn ngữ khí lạnh lùng, chẳng qua ánh mắt lại rất là nghiêm túc, thậm chí còn mang theo một tia thỉnh cầu.
“Sợ là sợ sau khi Hạo Kiệt đến, chúng ta còn không biết, hắn sẽ không biết chết sống xông lên, khiến cho Thị Huyết gia tộc và hắn cùng nhau tan tác, tổn thất quá nhiều lực lượng, ngươi nói sao?”
Tần Liệt do dự một chút, gật gật đầu, nói: “Ta gọi ra hai con đi xem trước.”
Hắn vì thế lấy tâm thần ý thức kêu gọi Lôi Linh cùng Mộc Linh.
Sau khi nghe được linh hồn hắn kêu gọi, Lôi Linh và Mộc Linh, từ không gian Trấn Hồn Châu tầng thứ tư đột nhiên bay ra.
Trong mi tâm hắn một cột sáng đen sì cũng chợt lóe rồi biến mất.
“Ô!”
Ngay giờ phút này, hắn cảm thấy được một cỗ linh hồn khí tức khác không thuộc về bọn họ, hiện lên ở đỉnh đầu bọn họ.
“Sao vậy?” Thương Diệp ngạc nhiên nói.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nói: “Có linh hồn khí tức Hồn tộc!”
“Phương hướng nào?” Thương Diệp hỏi.
Tần Liệt đưa tay, còn chưa mượn dùng Hư Hồn Chi Linh, mà là thông qua cảm giác của chính hắn, chỉ rõ vị trí.
Hắn biết đối phương là ai.
“Ta đi xem xem.” Thương Diệp quyết định thật nhanh.
Tần Liệt lắc đầu, nói: “Không cần, hắn đang qua đây.”
Thương Diệp sửng sốt, chợt ngừng lại, nói: “Là chỉ có một người phải không?”
Tần Liệt gật đầu.
“Ta biết là ai rồi.” Thương Diệp khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm kỳ quái: “Gia hỏa đó tới làm gì?”
“Là ai?” Tần Liệt biết rõ còn cố hỏi.
“Một gia hỏa không biết là địch hay bạn.” Thương Diệp hờ hững nói.
“Ồ.” Tần Liệt không hỏi nữa.
“Kiền Thăng, Vụ Sa, Lưu Dạng, chúng ta có khách tới đây.” Thương Diệp đột nhiên quát khẽ.
Ba người còn đang cảm ngộ ảo diệu của “Thiêu đốt”, sau khi nghe được tiếng quát của nàng, lần lượt bừng tỉnh.
Xa xa tộc nhân Liệt Diễm gia tộc cùng Huyền Băng gia tộc, sắc mặt cũng khẽ biến, đều liên tiếp đứng lên.
Bọn họ đã làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.
“Cũng không cần quá lo lắng, chỉ là một tộc nhân Hồn tộc mà thôi.” Thương Diệp lại nói.
“Bất cứ một tộc nhân Hồn tộc nào cũng không thể coi thường.” Vẻ mặt Huyền Lạc nghiêm nghị, “Không ai biết một tộc nhân Hồn tộc, ở quanh thân tụ tập bao nhiêu hồn nô. Thậm chí, cũng không có ai biết ở trong chúng ta, có hồn nô hắn điều khiển hay không!”
Lời vừa nói ra, ngay cả Thương Diệp cũng biến sắc.
Nàng biết Huyền Lạc nói có đạo lý.
Mỗi một tộc nhân Hồn tộc, đều không phải một mình một người, bọn họ thường thường có được không ít hồn nô.
Cho dù chỉ có một tộc nhân Hồn tộc đến, hắn cũng có thể ở trong Bổn Nguyên Thủy Giới này, lấy bí thuật Hồn tộc dần dần nô dịch hồn nô chỉ nghe lệnh hắn -- hơn nữa có thể làm thần không biết quỷ không hay.