LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Sau khi cảm giác được hắn đột nhiên kinh biến, sáu Hư Hồn chi linh hình thể khôi phục không ít, như sáu mặt trời nhỏ màu sắc khác nhau, lập tức lơ lửng ở phía sau hắn, đều giương nanh múa vuốt hướng Hàn Băng Phượng Hoàng, cũng bẻ tay rôm rốp.

Con mắt lạnh lùng của Hàn Băng Phượng Hoàng lướt qua Tần Liệt, nhìn thật sâu về phía sáu Hư Hồn chi linh, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Chúng nó là sáu gia hỏa kia ngưng hóa thành?”. Hàn Băng Phượng Hoàng hỏi.

“Không phải tất cả”. Tần Liệt như lâm đại địch, không dám có một tia lơi lỏng, vừa phòng bị toàn bộ tinh thần, vừa nói: “Do máu tươi của ta, cùng sáu đạo Vô Cấu Hồn Tuyền, thêm tinh huyết hồn phách tinh hoa chúng nó, còn có hồn lực của ta, lấy phương thức ngay cả ta cũng không thể biết diễn biến thành. Chúng nó, được người khác xưng hô là Hư Hồn chi linh, nay, do ta nuôi chúng nó, giúp chúng nó trưởng thành”.

“Nếu ta bị Phong Ma Bi phong ấn, ta là cũng sẽ giống chúng nó, biến thành loại hình thái này phải không?”. Hàn Băng Phượng Hoàng hỏi tiếp.

Lúc này, Tần Liệt chú ý tới Phong Ma Bi cùng bảy đạo thần quang, đã ở dưới các giọt bản mạng tinh huyết Liệt Diễm thần văn của hắn đốt cháy hòa tan.

Hàn Băng Phượng Hoàng cũng chú ý tới một điểm này.

Nàng lại chưa ngăn cản.

“Ta không xác định”. Tần Liệt lắc đầu: “Tổng cộng sáu đạo Vô Cấu Hồn Tuyền, đã dùng hết ở trên người chúng nó, trong tay ta không còn thêm Vô Cấu Hồn Tuyền nữa”.

Hàn Băng Phượng Hoàng trầm mặc.

Hồi lâu sau, nàng đột nhiên nói: “Ngươi buông ra hồn hồ cùng chân hồn, ngầm vận từ hạch tâm truyền thừa đạt được từ chỗ Băng Đế, ta đem từ cực hàn truyền thừa trên người ngươi bóc ra, còn có lúc trước lấy ra, cùng nhau trả lại cho ngươi”.

Tần Liệt kinh ngạc hẳn lên.

“Ngươi tốt nhất có thể tạm thời dừng giải phong đối với Phong Ma Bi, nếu không, lấy tình trạng của ta lúc này, sẽ ở sau khi nó phá vỡ đóng băng, bị nó nhanh chóng phong cấm”.

Hàn Băng Phượng Hoàng từ hình thái cuộn lại duỗi người ra, chậm rãi đứng lên.

Nàng trần truồng như trước, trên thân thể non nớt che kín hoa văn Phượng Hoàng thần bí khó lường, cả người tràn ngập một loại mỹ cảm kỳ quỷ, làm người ta không bắt bẻ được chút tỳ vết nào.

Những giọt máu long lanh kia từ trên người nàng tràn ra, theo nàng chậm rãi đứng lên, lại từng chút một nhập vào trong cơ thể nàng.

Khí thế suy yếu trên thân nàng cũng dần dần khôi phục, hàn khí lạnh lẽo chợt hiện ra chung quanh càng lúc càng nồng đậm.

Sắc mặt Tần Liệt thâm trầm, nhìn Hàn Băng Phượng Hoàng khí tức chậm rãi tăng cường, không dám có một tia thả lỏng.

Hắn cũng không thể xác định Hàn Băng Phượng Hoàng nói là thật hay giả.

“Ba gia hỏa lần này tới đây khác với trước kia, bọn hắn rất mạnh, ta... Không đối phó được bọn hắn. Ta đã bị thương nặng”, thần thái Hàn Băng Phượng Hoàng hơi tỏ ra vội vàng, nói: “Hàng rào băng tinh của cung điện hàn băng, tuy ẩn chứa cực hàn lực lượng của Băng Đế, nhưng cũng không thể chống đỡ quá lâu. Bọn hắn đã tìm được cung điện, nhiều lần oanh tạc, sẽ có một ngày đem hàng rào băng tinh phá vỡ, khi đó, ta chỉ sợ cũng không chạy thoát. Cùng với như thế, còn không bằng bị Phong Ma Bi một lần nữa phong ấn lại, về sau... Có lẽ còn có khả năng thấy lại ánh mặt trời”.

Tần Liệt trầm mặc không nói.

“Trước khi bị phong cấm, ta hy vọng Băng Đế truyền thừa còn có thể truyền lưu xuống”. Nàng tiếp tục nói.

“Ta không biết nên tin ngươi hay không”. Tần Liệt trầm giọng nói.

“Tự ngươi lựa chọn đi”. Hàn Băng Phượng Hoàng đột nhiên ngồi xuống, hai cánh tay trắng nõn như ngọc của nàng, giao nhau vờn quanh ở ngực, đem bộ ngực sữa hơi nhô lên che đi, cúi đầu nói: “Ngươi thật sự không muốn tiếp nhận Băng Đế truyền thừa, ta cũng sẽ không miễn cưỡng”.

Nói xong phen lời này, nàng liền không nhiều lời nữa, ngay cả mắt cũng đã nhắm lại.

Tần Liệt đau đầu hẳn lên.

Lúc này, Phong Ma Bi bị hàn băng lực lượng đông cứng trên trời, còn có bảy luồng hào quang cột băng kia, theo Liệt Diễm thần văn trong bản mạng tinh huyết của hắn thiêu đốt, đã tan rã buông lỏng rõ ràng.

Từng chút một ánh sáng nhỏ vụn, ở trong bảy dải cầu vồng băng chớp động, giống như đang kịch liệt giãy giụa.

Nhìn từ dấu hiệu này, Phong Ma Bi sắp phá vỡ trạng thái đóng băng đông lạnh, bảy đạo hào quang có thể giam cầm Hàn Băng Phượng Hoàng cũng sẽ nhanh chóng giãy thoát ra.

Ánh điện đan xen trong con ngươi Tần Liệt nhìn thật sâu Hàn Băng Phượng Hoàng, sau khi do dự mấy giây, đột nhiên biến ảo tâm niệm.

Một luồng ý niệm như điện lướt qua trong đầu.

Các giọt bản mạng tinh huyết rơi ở trên Phong Ma Bi cùng bảy tia sáng băng lăng, theo tâm niệm hắn biến đổi, hóa thành một đám huyết ngọc băng châu trong suốt, như hạt mưa rơi ở trên người hắn.

Bản mạng tinh huyết một lần nữa tan vào thân thể.

Trên trời, bất luận là Phong Ma Bi hay bảy đạo thần quang bị đông lạnh, mất đi Liệt Diễm thần văn thiêu đốt đến tiếp sau tốc độ, hòa tan cũng nhanh chóng dừng lại.

Nơi đây là cung điện hàn băng, mỗi một góc đều dâng trào dòng chảy lạnh thấu xương, những khí lạnh lượn lờ đến, khiến Phong Ma Bi và bảy đạo thần quang bị một lần nữa đông lạnh.

Hàn Băng Phượng Hoàng lúc này mới lại mở mắt ra.

“Hạch tâm truyền thừa của Băng Đế, còn có của ta từ tòa cung điện hàn băng này đạt được, trình bày về lực lượng của hắn, ta cũng có thể trả lại cho ngươi”. Nhìn về phía Tần Liệt, nàng tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần đem tâm linh mở ra, có thể lấy được toàn bộ Băng Đế ảo diệu ta biết”.

“Ta không muốn”. Tần Liệt lắc lắc đầu.

“Là không muốn, hay là không dám?”. Hàn Băng Phượng Hoàng lạnh lùng nói.

“Không dám”. Tần Liệt thản nhiên nói.

Mở ra tâm linh, ý nghĩa ở trạng thái không bố trí phòng vệ, ở dưới loại trạng thái này, có lẽ có thể đem Băng Đế truyền thừa Hàn Băng Phượng Hoàng hấp thu hấp thu, nhưng cũng có thể sẽ bị nàng nháy mắt gạt bỏ hồn phách.

Tạm thời dừng giải phong đối với Phong Ma Bi, cũng không ý nghĩa hắn đã không còn lòng phòng bị đối với Hàn Băng Phượng Hoàng, không biểu đạt hắn đã tin tưởng Hàn Băng Phượng Hoàng.

“Nhân tộc các ngươi chính là nghĩ quá nhiều!”. Hàn Băng Phượng Hoàng rất khinh thường.

“Thuyền cẩn thận dùng vạn năm”. Tần Liệt ở lúc nói chuyện, đủ loại lực lượng trong cơ thể vẫn đang dâng trào, không có bất cứ dấu hiệu lơi lỏng nào: “Lúc ở Táng Thần chi địa, cô gái bị ngươi lấy linh hồn chiếm lấy, nay ở nơi nào?”.

“Nàng còn sống. Sau khi Thần Táng tràng nổ tung, bản thể ta thoát vây, Phong Ma Bi cũng không biết tung tích, ta tất nhiên không cần nhân thân nàng ngụy trang nữa”. Hàn Băng Phượng Hoàng ngữ khí lành lạnh, lạnh nhạt nói: “Nàng bị ta bỏ lại một hải đảo hoang vắng, ta còn đem một ít cảm ngộ đối với hàn băng lực lượng, khắc thật sâu ở chỗ sâu ký ức của nàng. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, sẽ phát hiện tất cả khôi phục nguyên dạng, còn vô duyên vô cớ nhận được một loại thể hội lực lượng tinh thâm, về sau ở lúc tu luyện, sẽ phát hiện cảnh giới tăng lên rõ ràng, cái này xem như ta bồi thường đối với nàng”.

“Ồ?”. Trong mắt Tần Liệt tràn đầy nghi hoặc.

Hắn phát hiện hắn càng ngày càng không hiểu được con Hàn Băng Phượng Hoàng này, cũng không biết lời Hàn Băng Phượng Hoàng nói, một câu nào thực, một câu nào giả.

“Có tộc nhân Quỷ Mục tộc tên là Thất Mục lão quái, hẳn là từng tiến vào Hàn Băng đảo, người này hiện nay ở nơi nào?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

“Ta có ấn tượng với lão đầu này. Hắn rất mạnh, ta ở lúc đối phó hắn, đã vận dụng dòng khí cực hàn Băng Đế để lại trong cung điện hàn băng, mới làm hắn bị đóng băng”. Hàn Băng Phượng Hoàng tự hỏi chốc lát, lại nói: “Ta đem hắn ném ở chỗ sâu của sông băng khác, lần này lúc ta và ba gia hỏa kia giao chiến, sau khi ngọn núi băng đó nổ tung, hàn băng phong ấn hắn cũng theo đó vỡ tan, hắn cũng bởi vậy thoát khốn. Sau đó, hắn liền liên thủ với ba người khác, cùng nhau đến đối phó ta, vết thương trên người ta... Hắn cũng có phần”.

Lúc nhắc tới Lạp Phổ, trong con ngươi lạnh như băng của Hàn Băng Phượng Hoàng toát ra một luồng sát khí lạnh vô cùng.

Mắt Tần Liệt thì là sáng lên.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị tiếp tục hỏi, muốn thông qua Hàn Băng Phượng Hoàng, đi làm rõ ảo diệu của Thần Táng tràng, cung điện hàn băng lại phát ra tiếng nổ vang ‘oành đùng đùng’.

Từng tòa cung điện lung linh ầm ầm sụp đổ.

Rất nhiều hàn mang lung linh thần bí, các sợi tơ nhện như đường cong lạnh lẽo, từ trong các tường băng, khối băng bắn tung tóe ra, bay đi khắp nơi, như đom đóm thành đàn thành đàn.

Đáy mắt Hàn Băng Phượng Hoàng phát lạnh, vội nói: “Thời gian của ta không nhiều nữa! Hoặc là, ngươi buông ra tâm linh, ta đem các truyền thừa kia của Băng Đế trả lại cho ngươi, hoặc là... Ngươi dứt khoát đem phong ấn Phong Ma Bi cởi bỏ, để Phong Ma Bi đem ta phong ấn lại!”.

“Không có con đường thứ hai?”. Tần Liệt nhíu mày.

“Không có!”.

“Không thể bỏ chạy khỏi cung điện hàn băng? Không thể bỏ chạy khỏi Hàn Băng đảo?”.

“Tộc nhân dưới trướng ba người kia, đem cả Hàn Băng đảo phong tỏa hết rồi, ta chỉ cần vừa đụng phải kết giới, lập tức sẽ đem ba người kia hấp dẫn tới. Nếu có thể đi, ta đã sớm rời khỏi, sẽ không tử thủ tòa cung điện này!”.

“Nữ nhân Bạch Di tộc kia, nàng tên là Bạch Lị, cũng tu luyện linh quyết hàn thuộc tính. Ngươi vì sao không chọn dùng phương pháp tương tự, lấy linh hồn chiếm thân thể nàng, sau đó lấy thân phận nàng rời khỏi Hàn Băng đảo?”.

“Cảnh giới cô ta quá cao, lực phản kháng của linh hồn quá mạnh mẽ, ta không có cách nào dễ dàng chiếm thân thể cô ta”.

“Ngươi chẳng lẽ không thể trước nàng ta giết?”.

“Người chết, không còn lưu lại linh hồn khí tức, ta cho dù là đoạt xá thi thể cô ta, khí tức từ trên người cô ta toát ra, cũng đều là của ta, người khác rất dễ có thể phát hiện, chỉ có cô ta còn sống, linh hồn bất diệt, khí tức từ trên người cô ta phóng thích mới thuộc về cô ta, như vậy ta sau khi đoạt xá, mới có thể tránh thoát người khác điều tra rời khỏi”.

“Thì ra là thế”. Tần Liệt gật gật đầu, chợt vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy ta thì sao? Cảnh giới ta thấp nhất ở trong mọi người, cũng tu luyện pháp quyết hàn thuộc tính, đối với ngươi mà nói, có phải tương đối dễ dàng đoạt xá hay không?”.

Hàn Băng Phượng Hoàng bỗng trầm mặc xuống.

Tần Liệt cười lạnh: “Có phải hay không bởi vì ngươi bị thương nặng, linh hồn cũng khá suy yếu, muốn cường hành đoạt xá thân thể ta quá mức khó khăn, cho nên... Mới không ngừng hướng dẫn, để ta tự mình mở ra tâm linh, để ngươi có thể tiến quân thần tốc vào ở?”.

Nói đến đây, trên người Tần Liệt có các tia điện mang lóe ra, trong cơ thể cũng mơ hồ truyền đến tiếng sấm sét nổ.

Hắn tin tưởng nếu hắn đoán không sai, ngay sau đó, hắn sẽ nghênh đón tập kích như mưa bão của Hàn Băng Phượng Hoàng.

Dị biến nổi lên!

Mấy chục sợi băng long lanh, ở nháy mắt hắn dứt lời, đột nhiên từ trong một tòa cung điện hàn băng kịch liệt lay động bên cạnh bay ra.

Sợi băng long lanh bay vút xuyên qua, đan xen thành một con Phượng Hoàng băng lệ, Phượng Hoàng giương cánh vung lên, hình thành lốc xoáy mãnh liệt, đem hàn mang, băng lăng, sợi băng, sương trắng lạnh vô cùng long lanh ở phụ cận nhất nhất nuốt hết.

Hàn Băng Phượng Hoàng do sợi tinh thể ngưng tụ thành, ban đầu thân thể kết cấu thô lậu đơn giản, dần dần trở nên phức tạp no đủ phong phú, cuối cũng như ngưng tụ thành thực chất.

Như là một con Hàn Băng Phượng Hoàng mới sinh.

“Vù vù!”.

Tận tình bay lượn, một con Hàn Băng Phượng Hoàng do hàn khí, hàn tinh phù văn, băng tinh cấu tạo này, hướng tới Tần Liệt vồ giết đến.

Một hơi thở sắc bén xé vụn tường băng, xé rách không gian, hóa thành vô số băng mang cắt xé, rợp trời rợp đất bắn tới trên người Tần Liệt.

Trong trời đất, truyền đến tiếng “răng rắc răng rắc” đóng băng vỡ vụn, người ta nghe mà linh hồn ngưng trệ, tinh thần ý thức như cũng bị đóng băng lại.

“Quả nhiên như thế!”.

Từng đám nham thạch nóng chảy nóng rực như dịch lửa, từ quanh thân Tần Liệt bay ra, ngưng tụ thành một đám mặt trời chói chang, hóa thành viêm nặng nóng rực khủng bố.

Một trận tiếng khớp xương nổ vang, như pháo trúc liên miên từ trong cơ thể hắn truyền đến, thân thể vốn tinh luyện kia của hắn, giống như mạnh mẽ cao thêm một đoạn, trở nên cuồng mãnh cường tráng.

Sét nổ vang, điện mang bọc viêm năng như mặt trời, mang theo mùi máu tươi gay mũi, lấy hắn làm trung tâm, hình thành một khu gió lốc đáng sợ.

Rất nhiều băng mang Hàn Băng Phượng Hoàng bắn vội đến, mới vừa vặn tới mười thước bên cạnh Tần Liệt, đã ở trong sóng triều lửa nóng hóa thành khói trắng mờ mịt.

Hàn Băng Phượng Hoàng vồ giết tới, cũng bị từng tia chớp bọc viêm năng, cùng một con rồng máu bốc cháy Huyết Linh quyết diễn hóa nhìn chằm chằm.

Rồng máu lên trời, trên thân đỏ rực như máu, bò đầy vô số “Liệt Diễm” thần văn nhỏ bé, trong đôi mắt huyết long có điện mang dài mười thước co duỗi, dọa người đến cực điểm.

Một rồng một phượng lập tức ở bầu trời đỉnh đầu Tần Liệt chiến đấu cắn xé lẫn nhau.

Mấy vạn băng mang, băng lăng, huyết quang, điện mang, lửa, sét đánh bột phát ra trên cung điện hàn băng, hai con thái cổ sinh linh thuần túy do năng lượng ngưng tụ thành liều chết giao đấu, tạo thành các cơn gió lốc kịch liệt.

Từng tòa cung điện hàn băng tan vỡ sụp đổ.

Huyết long và Hàn Băng Phượng Hoàng quấn xé nhau, liên tiếp biến ảo phương vị, nơi hai sinh linh đi qua, lực lượng như bẻ gãy nghiền nát nghiền nát tất cả trở ngại.

Tần Liệt ngồi ngay ngắn ở trung ương gió lốc, đỉnh đầu, trên người, trong lỗ chân lông, các tia máu tinh thuần, các tia chớp, xen lẫn các đám Liệt Diễm phù văn không ngừng bay vọt lên trời, như ký hiệu cùng tinh thần ấn ký thần bí, nhất nhất đánh vào trên thân huyết long, liên tục tăng cường lực lượng của huyết long, khiến thân thể huyết long càng thêm dày chắc, khí thế càng thêm hung mãnh.

Trong cung điện hàn băng, vô số điểm sáng hàn băng, ký hiệu trong tường băng, các cột băng long lanh, còn có từng đám khí tức lạnh lẽo, thì là đánh ở trên người Hàn Băng Phượng Hoàng.

Thân thể con Hàn Băng Phượng Hoàng kia cũng trong suốt long lanh, lúc vẫy cánh, lại có vô số hàn mang như tên nhọn bắn ra bốn phía.

Bình luận

Truyện đang đọc