LINH VỰC

Đầu con Băng phách mãng nổ tung, máu huyết, óc văng tung tóe, bốc mùi khét lẹt, kết hợp với mùi tanh hôi của con rắn, tạo thành một thứ mùi rất khó ngửi.

Con rắn dài sáu bảy mét, trên người đầy dấu vằn trắng đen, thân to như thùng nước.

Cao Vũ đi tới, nhìn những sọc vằn kia, rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cái gì đó trên không trung.

Tần Liệt nhìn theo, nhưng không thấy gì cả, ngờ vực hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Linh hồn.” Cao Vũ đáp, chiếc nhẫn mặt quỷ lấp lóe hào quang: “Phân hồn của Phệ hồn thú không tới, bầu trời không có mây đen, linh hồn của con rắn đã xuất ra, nó đang từ từ tiêu tán, sắp nhập vào thiên địa.”

Tần Liệt nhíu mày, cố gắng cảm nhận.

Hắn nhắm mắt, phóng tinh thần lực ra, cố gắng cảm nhận từng thay đổi trong không khí.

Loáng thoáng hắn cảm nhận được một khí thể mỏng manh, đang bị gió thổi lung lay, sắp tiêu tán.

Trong khí thể mỏng manh đó, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được rất nhiều thứ phức tạp, nhiều hình ảnh nhỏ vụn vỡ, hình như là trí nhớ của linh hồn thể…

“Ta biết ngươi khó hiểu, không phải ai cũng có thể cảm nhận được hồn thể, nhưng linh hồn thực sự có tồn tại.” Cao Vũ không nhìn Tần Liệt, hắn vẫn đang nhìn lên không trung, “Ta nhờ tu luyện linh quyết đặc thù nên mới trông thấy, người thường không thấy được là chuyện đương nhiên.”

“Nhưng mà theo ta biết, một ít linh thú cường đại và võ giả đẳng cấp cao, có linh hồn cường hãn tới một trình độ nhất định, sau khi chết rồi, linh hồn có thể bất diệt, không bị tiêu tán trong thiên địa. những linh hồn đó có thể tự đi tìm thân thể mới để tân sinh!” nét mặt Cao Vũ đầy mê mẩn, “những điều này là do quỷ giới cho ta biết, cũng không biết có thật hay không…”

“Có thật.” Tần Liệt đột nhiên chen vào.

Cao Vũ kinh ngạc nhìn Tần Liệt, khó hiểu hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

“Vì cái này cũng từng có người nói cho ta nghe.” Trong đầu Tần Liệt hiện lên hình ảnh Tần Sơn, “Hơn nữa, ta cũng vừa mới thoáng cảm nhận được hồn thể của Băng phách mãng, ta có thể cảm nhận được nó đang tiêu tán, như khói bị gió thổi mà tiêu tán đi vậy.”

Cao Vũ biến sắc: “Làm sao ngươi cảm giác được? ta nhờ linh quyết và quỷ giới mới mơ hồ nhìn thấy, ngươi dựa vào cái gì?”

Cao Vũ vô cùng khiếp sợ, thời gian vừa qua hắn với võ giả hình đường hoạt động bên ngoài Băng nham thành, giao phong với rất nhiều linh thú, cũng đã giết không ít, nhờ vậy nhìn thấy phân hồn Phệ hồn thú.

Nhưng trừ hắn ra, không võ giả nào khác cảm nhận được hướng đi của linh hồn thể của linh thú sau khi chết, dù hắn có mô tả, thì cũng chẳng ai tin.

Lại càng không thể cảm nhận được quá trình tiêu tán của linh hồn.

Tần Liệt cũng chỉ là một người thường, thế nhưng lại có thể cảm nhận được linh hồn tiêu tán – điều này làm Cao Vũ vô cùng kinh ngạc.

“Ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng chỉ là cảm nhận thôi, không phải là dùng con mắt mà nhìn thấy… là dùng linh hồn để cảm nhận.” Tần Liệt chật vật giải thích.

“Dùng linh hồn cảm nhận?” Cao Vũ càng kinh hãi: “Nói như vậy, linh hồn của ngươi cường đại hơn rất nhiều so với những người khác? Chỉ có võ giả linh hồn cực kỳ cường đại mới có thể cảm nhận đi hướng đi của hồn thể, mà cái này cũng chỉ là thuyết pháp của giới chỉ của ta thôi!”

Ánh mắt Cao Vũ nhìn Tần Liệt trở nên quái dị: “Ngươi xem ra còn dấu rất nhiều bí mật, không ngờ linh hồn của ngươi cường đại như vậy.”

“Linh hồn cường đại? không biết nữa, chắc là vậy.”

Tần Liệt cũng chấn động trong lòng, hai năm gần đây hắn rèn luyện tinh thần lực, để tăng cường sức mạnh phương diện linh hồn. hơn nữa từ khi hắn có trí nhớ, thì hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực. có lẽ mười năm trước hắn cũng đã từng tu luyện về phương diện tinh thần, nên linh hồn của hắn cường đại hơn nhiều so với người bình thường.

“Linh kỹ ngươi mới dùng cũng rất mạnh, lôi điện cầu đó uy lực rất lớn, có thể một phát nổ banh đầu Băng phách mãng, cái nhiều sợ là nhiều linh khí còn không làm được.” giọng Cao Vũ đầy hâm mộ, hắn đi tới bên xác con rắn, nhìn nó: “Xem ra gần đây trong Tàng kinh lâu ngươi đã tìm được một linh kỹ thích hợp, ừm, ngưng kết lôi điện thành cầu… rất lợi hại.”

“Linh kỹ?” Tần Liệt tức cười, nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: “Đúng vậy, lôi điện cầu này là linh kỹ ta mới nắm được.”

“Xem xem có gì tốt không.” Cao Vũ hưng phấn lấy ra một con dao găm, bắt đầu mổ xẻ từ đầu con rắn.

Không lâu sau, hắn lấy ra một khối tinh thể trắng bạc to cỡ quả trứng gà, tinh thể hình lăng, khí lạnh thấu xương, hàn vụ lượn lờ xung quanh.

“Đây là thú hạch của Băng phách mãng, con linh thú này biến dị, nên thú hạch cũng có chút cổ quái.” Cao Vũ đưa ngón tay sờ sờ, trên ngón tay lập tức hiện lên một tầng sương giá, “Lạnh quá! Cái thú hạch này quá sức băng hàn, thích hợp với bọn người Toái Băng Phủ kia, chứ với chúng ta tác dụng chẳng lớn mấy.”

“Cho ta xem mọt chút.”

Tần Liệt đi tới, đầu ngón tay điểm vào thú hạch, một luồng năng lượng lạnh ngắt lập tức truyền qua, ngón tay hắn lập cứng ngắc, cả thân thể run rẩy.

“ầm ầm!”

Nhưng Tần Liệt cảm ứng được tiếng sấm sét bên trong thú hạch.

“Thú hạch này có lẽ có ích với ta, ta lấy nó.” Tần Liệt không chút khách khí nhét thú hạch vào túi, rồi nói: “Hòa tan Băng phách mãng xem, không chừng còn lại linh tài tốt gì đó.”

“Ừ.”

Cao Vũ lấy dịch ăn mòn chuyên hòa tan linh thú của Tinh Vân Các ra, đổ lên xác Băng phách mãng. Chất dịch ăn mòn năng lượng hộ thể của con rắn, tất cả da thịt của nó lập tức nhanh chóng rã ra thành nước.

Chỉ vỏn vẹn vài phút, con Băng phách mãng đã biến mất, chỉ còn lại có tấm da, bộ xương, răng nọc sắc bén và đôi mắt.

Tần Liệt cẩn thận nhìn một hồi, rồi tập trung vào đôi mắt, hắn vuốt ve hai con mắt, rồi cầm một con lên: “Con mắt này có chấn động lôi đình, hẳn là linh tài hệ Lôi, ta không khách khí đâu nha. Còn lại những cái khác dành ngươi hết đó.”

“Ừm.” Cao Vũ cũng chẳng so đo, gom hết những thứ còn lại da cốt, răng nọc và con mắt còn lại cất đi, “Những linh tài là bằng chứng chứng minh chúng ta giết được một con Băng phách mãng. Sau này về các, chúng ta có thể dùng cái này đổi điểm cống hiến.”

“Ta với ngươi liên thủ, giết một con linh thú nhị giai cũng đâu có khó.” Tần Liệt sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, rồi đề nghị: “Hay là chúng ta làm nữa đi?”

“Không thành vấn đề.” Cao Vũ gật đầu.

“Đi! Chúng ta đi tìm linh thú nhị giai!” Tần Liệt phấn khởi.

Hai người cứ thế lướt ra phía ngoài thạch lâm, đi tìm linh thú nhị giai.

Lúc này, bọn Nghiêm Tử Khiên, Na Nặc cũng dùng phương pháp tương tự chọc giận bầy thú, rồi chạy thục mạng ra hướng bên ngoài thạch lâm, bọn Hùng Phách sau khi chết hai huynh đệ cũng không dám chính diện chém giết với bầy thú nữa, mà cũng dẫn bầy thú chạy khắp nơi.

Cho nên hiện giờ bên ngoài thạch lâm có rất nhiều linh thú chạy tán loạn, mà nhân tài bốn phe thỉnh thoảng trên đường chạy còn chạm phải mặt nhau.

Nhưng ai cũng hiểu tình thế, chạm mặt nhau đều gật đầu chào hỏi, rồi tiếp tục chạy.

Ngay cả bọn Đồ Trạch chạm mặt Nghiêm Tử Khiên cũng không gây chiến, chỉ bỏ nhau vài câu chua cay, rồi tiếp tục chạy đi.

- vì đám nào cũng bị linh thú đuổi sát sau lưng, trong đó luôn có linh thú nhị giai.

Thỉnh thoảng phát hiện sau lưng chỉ còn có một con linh thú nhị giai thì đều dừng lại phản công.

Nhưng nếu bầy linh thú truy kích quá đông, thì không thể chống lại được, nếu không sẽ phải trả giá.

Đám Thủy nguyệt tông một lần vô ý chạy vào ngõ cụt, kết quả hai thiếu nữ bị xé xác nuốt chửng, vài người khác bị thương.

Bên Nghiên Tử Khiên cũng không tốt hơn, bị hai tốp linh thú trước sau giáp công, kết quả chết tươi ba người, tay trái Nghiêm Thanh Tùng cũng bị cắn đứt.

Bọn Hùng Phách sau khi chết hai người đầu tiên lại thuận lợi, không gặp phải thương vong nữa.

Bọn Đồ Trạch Trác Thiến cũng từng bị linh thú trước sau hợp kích, nhưng hai người đều luôn coi thường sống chết, luôn để ý giải cứu đồng bọn, nên mọi người chỉ bị thương mà thôi, không có ai vong mạng.

Trong số bốn phe, chỉ có Tần Liệt và Cao Vũ là dị biệt, hai người liên thủ hành động, thường tìm linh thú lạc đàn mà tập kích.

Hai người hợp lực, kết quả giết được thêm ba con linh thú nhị giai, mười sáu con linh thú nhất giai.

Tất cả mọi việc đều bị Tạ Tĩnh Tuyền là Lương Trung nhìn thấy cả.

“Hai tên nhóc này rất nhạy cảm với hướng đi của bầy thú.” Lương Trung ngắm nghía Tần Liệt, Cao Vũ: “Khứu giác cảm giác của chúng tốt thật, bầy linh thú còn cách xa mà đã phát hiện ra, lẩn tránh đi rồi. cho nên không bị chạm mặt linh thú, lại biết tìm linh thú lạc đàn ra tay, ha ha, chiến tích thực là đáng kể.”

“Chính là Tần Liệt.” Tạ Tĩnh Tuyền nhìn Tần Liệt chằm chằm, “Hắn có thể cảm nhận được bầy linh thú, chính hắn luôn lôi Cao Vũ né tránh nên mới luôn an toàn, không gặp phải bầy linh thú lợi hại.”

“Sao không phải là Cao Vũ?” Lương Trung ngạc nhiên “Cao Vũ có thể cảm giác được sự tồn tại của hồn thể, sao không phải là hắn?”

“Là Tần Liệt.” Tạ Tĩnh Tuyền khẳng định.

Lương Trung cảm thấy lẫn lộn.

Tạ Tĩnh Tuyền vừa định giải thích, chợt thấy đám mây đen sâu trong thạch lâm bắt đầu biến hóa, những phân hồn đang bồng bềnh trên cao bỗng bắt đầu hạ nhanh xuống thấp.

Giống như phía dưới những phân hồn có một hấp lực mạnh mẽ hút tất cả phân hồn xuống dưới.

“Bắt đầu rồi!” sắc mặt Tạ Tĩnh Tuyền biến đổi, vội vàng nói: “Lập tức xông vào trong!”

Lương Trung sắc mặt trầm trọng, phi xuống, cùng đám Ban Hồng chuẩn bị xuất kích.

“Trung thúc, ngươi báo cho bốn đội kia, cho phép chúng vào bên trong thạch lâm. Hiện giờ khu vực kia đã trở thành khu vực an toàn, gọi hai người Tần Liệt Cao Vũ lại đây, hai người này… không chừng lại dùng được.” Tạ Tĩnh Tuyền nói nhanh.

“Đã rõ, ta đi ngay.”

Bình luận

Truyện đang đọc