Ở lúc Tần Liệt sa vào ở “Hỗn Độn Huyết Vực”, đám người Kiền Thăng, Nam Khi cũng đang mượn dùng hoàn cảnh đặc thù của Bổn Nguyên Thủy Giới, cảm ngộ lực lượng ảo diệu trong huyết mạch.
Bọn họ đem các khối Ám Diệu Thạch cũng thu vào nhẫn không gian.
Đoàn người, ở trong bóng đêm tuyệt đối, đều đang tập trung tu luyện.
Hoàn toàn không biết đã có người ngoài lặng lẽ đến.
Trong bóng đêm, Thương Diệp một thân giáp nặng, mặt quỷ che khuất dung mạo, đột nhiên đến.
Nàng lẳng lặng nhìn một đám người trong bóng đêm.
“Kiền Thăng, Nam Khi, Huyền Lạc, thế mà đều ở nơi này...”
Tầm mắt Thương Diệp, từ trên thân mỗi người bọn họ xẹt qua, âm thầm quan sát.
Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại ở trên người Tần Liệt, trong mắt cũng phóng ra ánh sáng long lanh.
“Linh hồn đã rơi vào Hỗn Độn Huyết Vực!”
Đều là tộc nhân Thần tộc, Tần Liệt khác thường cũng làm huyết mạch nàng có cảm ứng, nàng liếc một cái nhìn ra Tần Liệt giờ phút này đang ở trong “Hỗn Độn Huyết Vực” của Thần tộc, cảm ngộ bí thuật huyết mạch.
“Lúc trước chẳng lẽ là hắn?”
Thương Diệp chưa kinh động đám người Kiền Thăng, chưa phát ra bất cứ thanh âm nào, cũng chưa lấy ra Ám Diệu Thạch nàng giữ, khiến cho mọi người chú ý.
Nàng chỉ là trong bóng đêm yên lặng quan sát Tần Liệt.
Nàng lặng lẽ di động tới.
Một thân giáp nặng kia, tựa như hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với nàng, lúc nàng chậm rãi hành động, thế mà như một luồng không khí hư vô mờ mịt.
Đám người Kiền Thăng, còn có Huyền Lạc cảm ngộ ảo diệu của huyết mạch bản thân, cũng chưa thể phát giác được nàng tiếp cận.
“Bọn ngu ngốc này là như thế nào sống đến bây giờ?” Thương Diệp thầm hô.
Chuyến đi Bổn Nguyên Thủy Giới lần này, nàng dẫn dắt tiểu đội Hắc Ám gia tộc, mỗi một người đều có thể thấy rõ cảnh vật trong bóng đêm.
Dù vậy, cho tới bây giờ, Hắc Ám gia tộc cả nàng ở trong cũng chỉ còn lại bảy người.
Có ba người... Là bị đánh lén mà chết.
Giờ phút này, nàng đã tiếp cận Tần Liệt và Kiền Thăng như thế, đoàn người lại chưa phát giác.
Mà Liệt Diễm gia tộc tổng cộng có chín người sống sót.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
“Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!”
Đột nhiên, các luồng điện mang kỳ dị ngưng luyện, biến thành một con dị thú ánh sao rạng rỡ.
Dị thú đó núp ở trước người Tần Liệt, trong mắt điện chớp sấm rền, đang cảnh giác nhìn nàng.
“Rốt cuộc có chút phản ứng rồi!” Thương Diệp thầm nghĩ.
“Vù vù!”
Chợt, Mộc Linh, Kim Linh cùng Thổ Linh, cũng lần lượt từ hư chuyển thành thực, liên tiếp hiện lên ở sau lưng sau gáy Tần Liệt.
Những Hư Hồn Chi Linh này vừa hiển hiện ra, đều nhìn chằm chằm về phía Thương Diệp, hơn nữa nhất nhất phóng ra lực lượng dao động bất phàm.
Thương Diệp cả kinh.
Nàng rất rõ, bọn dị thú đột nhiên toát ra kia, chẳng những có thể trong bóng đêm nhìn thấy nàng, còn có thể cảm giác được linh hồn khí tức của nàng.
Cái này ý nghĩa những dị thú đó hoàn toàn không chịu Bổn Nguyên Thủy Giới ảnh hưởng, linh hồn và thị lực, thế mà đều miễn dịch đối với bóng tối.
Thương Diệp bỗng hiểu ra, thành viên Liệt Diễm gia tộc có thể có chín người sống sót, tất nhiên là vì những dị thú đó.
Nói cách khác, là Tần Liệt tồn tại, khiến cho Liệt Diễm gia tộc có thể bình yên hành tẩu ở bí cảnh bóng đêm tuyệt đối.
- - nàng đương nhiên biết Kiền Thăng những gia hỏa đó không có khả năng nắm giữ dị thú kỳ lạ như thế.
“Có động tĩnh!”
Hư Hồn Chi Linh ngưng hình, có thanh âm dị dạng truyền ra, rốt cuộc đem Kiền Thăng đánh thức.
Hắn và Nam Khi, Huyền Lạc ba người, vội vàng đem Ám Diệu Thạch bản thân thu hồi lấy ra.
“Tỷ!”
Ám Diệu Thạch vừa sáng, Kiền Thăng lập tức nhìn thấy Thương Diệp, kinh hỉ kêu lên.
Đám người Nam Khi và Huyền Lạc, vừa thấy tới đây là Thương Diệp, tâm tình cũng đều buông lỏng.
“Thương Diệp tỷ, ngươi sao đột nhiên đến đây? Một chút thanh âm cũng không có, dọa chết người rồi!” Một bàn tay Lưu Dạng đặt ở trên bộ ngực sữa cao ngất, khoa trương hét lên.
Huyền Băng gia tộc Huyền Lạc từ bên cạnh đi tới, nhìn thật sâu về phía Thương Diệp, biến sắc, nói: “Chỉ có một mình ngươi?”
Lời vừa nói ra, mọi người đang kinh hỉ chợt trầm mặc xuống, trên mặt mỗi người đều hiện ra kinh sợ.
Thương Diệp sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, nói: “Những người khác hẳn là sắp tới đây rồi.”
“Thì ra là thế.” Trên mặt Kiền Thăng vẫn biểu lộ ngưng trọng chưa mất. Hắn do dự một chút, mới lại hỏi: “Tỷ, các ngươi... Còn lại bao nhiêu người?”
“Cả ta ở trong còn có bảy người.” Thương Diệp thản nhiên nói.
Kiền Thăng nhìn Huyền Lạc một cái, nói: “Các ngươi...”
Ánh mắt Huyền Lạc lạnh lùng, nói: “Nếu không phải đụng phải đám ác ma chiếm lấy Bổn Nguyên Thâm Hải kia, chúng ta sẽ tuyệt đối không tổn thất thảm trọng như vậy!”
Cho tới nay, hắn luôn phân cao thấp với Thương Diệp, hắn không muốn ở trên bất cứ chuyện gì thua Thương Diệp.
Nhưng lần này...
“Nếu không phải các ngươi có Tần Liệt, nhân số tử vong của Liệt Diễm gia tộc các ngươi, nhất định xa xa không chỉ như vậy!” Cũng là Huyền Băng gia tộc Hoành Khải hừ nói.
“Quả thực như thế.” Vẻ mặt Huyền Lạc trào phúng.
Sắc mặt Kiền Thăng cứng đờ.
Thần kỳ, đám người Nam Khi và Lợi Duy cũng đều đột nhiên cúi đầu không nói.
Thương Diệp sớm có điều phát giác, tầm mắt nàng từ trên người Kiền Thăng dời đi, rơi xuống trên thân bốn Hư Hồn Chi Linh kia, nói: “Là vì chúng nó à?”
Kiền Thăng cười khổ gật đầu, thừa nhận nói: “Không có những dị thú kia của Tần Liệt, chúng ta chỉ sợ thực sẽ tổn thất thảm trọng.”
Thương Diệp trầm mặc xuống.
Một lát sau, nàng mới nói: “Không lâu trước đây, một tộc nhân Liệt Diễm gia tộc các ngươi hạ sát thủ với Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, còn thiếu chút nữa đem kẻ dẫn đầu Linh tộc đánh chết.”
Đám người Kiền Thăng chấn động.
“Một người? Thương Diệp tỷ, ngươi không tính sai chứ?” Lưu Dạng rất kinh hãi nói.
Huyền Lạc và Nam Khi cũng đều kinh ngạc.
Một người, tiến lên động thủ đối với Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, đây là chán sống hay sao?
“Chính là một người, ta nói hắn thiếu chút nữa đã thành công!” Thương Diệp hừ lạnh.
“... Người dẫn đầu Linh tộc, là một tiểu cô nương phải không?” Kiền Thăng ngưng trọng hỏi.
Thương Diệp gật đầu.
“Tiểu cô nương đó tựa như mang bốn đại thuộc tính huyết mạch của Linh tộc!” Kiền Thăng cả kinh nói.
“Xem ra ngươi cũng chú ý tới.” Thương Diệp nheo mắt, lấy thanh âm lành lạnh nói: “Người đó rõ ràng là tộc nhân Liệt Diễm gia tộc các ngươi, làm kẻ dẫn đầu Linh tộc bị thương nặng, hơn nữa toàn thân lui ra.”
“Trước mặt toàn bộ tộc nhân Linh tộc?” Huyền Lạc nhịn không được nói.
“Ừm.” Thương Diệp trả lời.
“Điều này sao có thể?” Huyền Lạc nhìn về phía Kiền Thăng, còn có Nam Khi bọn thành viên Liệt Diễm gia tộc, nói: “Bọn họ đều ở nơi này, căn bản chưa từng rời khỏi. Hơn nữa, cho dù bọn họ cùng nhau đi qua ra tay, cũng không phải đối thủ của Linh tộc!”
Tiểu cô nương tên là Thâm Lam kia của Linh tộc, sau khi thi triển ra bí thuật huyết mạch, có bao nhiêu đáng sợ ký ức Huyền Lạc hãy còn mới mẻ.
Hắn không tin tộc nhân Liệt Diễm gia tộc có thể làm bị thương nặng đến tiểu cô nương kia.