LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Một kiện linh giáp màu bạc sáng ánh trăng chảy như nước, đem toàn thân nàng bao trùm, trên linh giáp che kín đường nét thần bí, truyền đến khí tức mát mẻ.

Trong ‘Nguyệt chi tinh hạch’ bên dưới, các luồng nguyệt năng lặng yên bay vọt ra, đều chảy về phía linh giáp đó.

Sâu trong con ngươi của Trang Tĩnh, như cỗ ánh trăng chậm rãi dâng lên, cả người nàng cũng phóng ra ánh trăng thuần túy.

“Bích Nguyệt Hàn đao!”.

Một thanh Liễu Diệp đao (đao lá liễu) mỏng như cánh ve, như do nguyệt chi tinh hoa ngưng luyện thành, bên trên có nguyệt năng uyển chuyển lan tỏa như mặt nước.

Thanh Liễu Diệp đao này từ tâm khẩu Trang Tĩnh từng chút một mơ hồ đi ra.

Trên bề mặt Liễu Diệp đao, linh hồn u ảnh Tần Liệt, vậy mà lại rõ ràng hiện lên.

Cảm giác quỷ dị linh hồn bại lộ đột nhiên ùa về trong lòng Tần Liệt.

“Hô!”.

Thanh Liễu Diệp đao bị Trang Tĩnh xưng hô là ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ đó hóa thành một chùm ánh trăng, bắn nhanh như sao băng tới.

“Cẩn thận! Đây là Thiên cấp linh khí!”. U Dạ đột nhiên nhắc nhở.

“Thiên cấp linh khí...”. Tần Liệt bĩu môi.

Một cầu vồng lôi điện đột nhiên ngưng hiện ra.

Từng giọt ‘nước lôi trì’, từ trong huyệt khiếu của Tần Liệt bắn ra, nhanh chóng hội tụ vào cầu vồng lôi điện.

Cầu vồng lôi điện lấy Lôi Phách đao hình thành, đột nhiên điện chớp sấm rền, tăng vọt mấy lần, hóa thành lưỡi dao lôi điện khổng lồ dài gần trăm thước, rộng mười thước.

Hào quang cầu vồng lôi điện, đem ánh trăng trên ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ che khuất rất hoàn chỉnh.

“Phá Toái cảnh, có thể ngưng luyện nước lôi trì, đây là... Lôi Đế truyền thừa!”. Cơ Kỳ đột nhiên kinh ngạc hô lên.

Lôi Phách đao giống như kinh thiên thần điện, đem hào quang của ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ bao phủ, đem vị trí Trang Tĩnh cũng hoàn toàn bao phủ.

Trong lúc nhất thời, trên ‘Nguyệt chi tinh hạch’ lôi điện đan xen, truyền đến tiếng nổ vang cuồng bạo.

‘Bích Nguyệt Hàn đao’ Trang Tĩnh phóng ra phút chốc thu liễm toàn bộ nguyệt năng.

“Chờ ta ra ngoài, ta sẽ bẩm báo Thái Âm điện, Bạc La giới U Nguyệt tộc sẽ bởi ngươi mà chịu thanh tẩy!”. Trang Tĩnh thét chói tai.

Trong tiếng kêu, ả và ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ như ngưng tụ thành một thể, hóa thành một mảng ánh trăng màu bạc sáng chạy về phương xa.

“Đừng để ả còn sống ra ngoài!”. U Dạ ở trong Nguyệt chi tinh hạch hò hét.

“Yên tâm, ả không đi nổi”. Tần Liệt nhếch miệng cười nói.

Một quầng điện từ trên người hắn bùng ra.

Trong nháy mắt, hắn lại lấy ‘Tật Lôi Độn’ đuổi về phía Trang Tĩnh, thanh Lôi Phách đao đó như lôi điện cầu vồng, cũng như bóng với hình, đuổi sát Trang Tĩnh không tha.

“Mọi người đều là Nhân tộc, cần gì đuổi tận giết tuyệt?”. Cơ Kỳ luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn không được, cau mày khuyên bảo: “Người tiến vào của Thái Âm điện, chỉ còn lại có một mình nàng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thả nàng một con ngựa đi?”.

Tu La tộc Nạp Cát thì là cười quái dị hắc hắc, nói: “Trừ cỏ không trừ tận gốc, sẽ chỉ rước lấy phiền toái cho chính mình”.

Hắn và Cơ Kỳ đều chính đại quang minh đi ra.

Tần Liệt căn bản chưa đem bọn họ để ở trong lòng, cũng hoàn toàn không nhìn lời bọn họ nói, hắn lấy ‘Tật Lôi Độn’ hiện thân ở phía sau Trang Tĩnh, điểm một chỉ hướng lưng của Trang Tĩnh.

Đầu ngón tay bắn ra mấy chục tia điện.

Mà Trang Tĩnh đang chạy, thân thể đột nhiên thoáng khựng lại, đột nhiên ngừng lại.

Từng dòng điện, như linh xà leo lên trên người Trang Tĩnh, tê dại máu thịt trong cơ thể nàng.

Thân thể Trang Tĩnh bị dần dần giam cầm.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”. Trang Tĩnh kinh hoàng thất thố.

Sắc mặt Cơ Kỳ trầm xuống, cũng nói: “Ngươi không nên quá đáng”.

Hắn cho rằng Tần Liệt bắt Trang Tĩnh làm chuyện bất lương.

“Các ngươi nên làm gì thì làm cái đó”. Vẻ mặt Tần Liệt phiền chán, lạnh lùng nhìn về phía Cơ Kỳ cùng Tu La tộc Nạp Cát, lại nói: “Về phần ta muốn làm cái gì... Không cần để ý tới ý kiến của bất luận kẻ nào!”.

Nói xong, một tay hắn nắm tóc Trang Tĩnh, không để ý Trang Tĩnh hô to gọi nhỏ, đem nàng kéo về chỗ U Dạ chìm xuống.

“Cơ Kỳ! Cơ gia thiếu gia! Xin ngươi quản người này một chút!”. Trang Tĩnh hô to gọi nhỏ.

Thân thể nàng bị lực lượng lôi điện giam cầm, gân mạch tê dại đau đớn, linh lực không thể triệu tập lên, đã mất đi sức phản kháng.

Thân là võ giả Thái Âm điện, tu luyện linh lực là năng lượng nguyệt, huyết mạch cũng là huyết mạch U Nguyệt tộc, đối với Tần Liệt có thần khí ‘Nguyệt Lệ’ mà nói, nàng căn bản chỉ là dê núi đợi làm thịt.

Rất nhiều pháp quyết lực sát thương cực lớn của nàng, đều không phát huy hiệu quả đối với Tần Liệt, huyết mạch lực càng là hoàn toàn không thể thương tổn tới Tần Liệt.

Người của Thái Âm điện, sở dĩ bị Tần Liệt dễ dàng chém giết, cũng bởi vì nguyên nhân này.

Chỉ cần Ngân Nguyệt ấn ký trên vai, đã khiến hắn ở thời điểm đối phó võ giả Thái Âm điện có ưu thế quá lớn.

“Cơ gia ta đem vị trí này công bố, là hy vọng mọi người đồng lòng hợp sức, tận khả năng tìm được phương vị chuẩn xác năm đó Thần tộc rút lui”. Sắc mặt Cơ Kỳ trầm trọng: “Nơi đây hung hiểm trùng trùng, còn có dị tộc qua lại hoành hành, thậm chí có thể Thần tộc đã lặng yên đến đây, Nhân tộc chúng ta nên đoàn kết nhất trí, mà không phải tàn sát lẫn nhau”.

“Phương vị Thần tộc rút lui?”. Ánh mắt Tần Liệt lóe lên.

Không nói tiếp, hắn nhớ tới thi hài các đại thái cổ cường tộc dọc theo đường đi, dần dần làm rõ một chút đầu mối.

Nơi này, rất có thể chính là con đường năm đó Thần tộc khi trốn vào vực ngoại tinh không, Thần tộc chính là đi qua nơi đây thần bí biến mất.

Sau rất nhiều năm, Thần tộc hoàn toàn mai danh ẩn tích, các đại thế lực cấp Hoàng Kim của Nhân tộc cũng không còn thấy Thần tộc.

Nay, không biết xuất phát từ loại lý do nào, Nhân tộc, còn có một số thái cổ cường tộc không ngờ một lần tìm đến, hơn nữa tiến vào nơi đây, còn muốn tìm được phương hướng chuẩn xác Thần tộc rút lui...

Bình luận

Truyện đang đọc