LINH VỰC

Trận đồ từ người thân nhất của hắn lưu lại trong Trấn Hồn châu, không phải muốn hắn thực sự trở thành Luyện Khí sư bất phàm xuất chúng đến cỡ nào, mà là để cho hắn có thể dùng cái này để tinh lọc bản tính linh hồn chính bản thân, để hắn áp chế tất cả tàn bạo trong lòng.

Quan tưởng Linh trận đồ, hắn liền nhanh chóng tỉnh táo lại, tất cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng tan biến rất nhanh.

Hắn có thể phối hợp Lăng Ngữ Thi buông lỏng bản thân dùng Mộng Yểm thuật để trấn an tâm tình bình tĩnh lại, nhìn làn khói tím lượn lờ bốc lên trong hồn hồ hắn.

Ý niệm, tinh thần, ý thức trong đầu hắn đang nhìn yên tử bay lên sau đó như bị Lăng Ngữ Thi dẫn dắt, trực tiếp sát nhập vào trong yên tử.

Đột nhiên hắn bị lạc.

Hắn tiến nhập vào bên trong ác mộng đáng sợ.

Ở trong mộng, hắn nhìn cảnh tượng xung quanh không thấy người nào, dường như ở trong đêm đen như mực.

Trong bóng đêm, như có vô số dị tộc hung thú không nhìn thấy hình dạng đang cắn nuốt hắn.

Hắn điên cuồng rít gào trong bóng tối, giãy giụa như bị cuồng loạn, hắn liều mạng dùng phương thức tàn nhẫn nhất trùng kích địch nhân không nhìn thấy.

Hắn bị cảnh tượng biến ảo không ngừng ném vào một vực sâu có đám tà ma và cùng chủng tộc hung hãn này liều mạng.

Có một âm thanh vô tình lạnh như băng, không ngừng thì thầm bên tai hắn, tựa như dạy hắn đủ loại pháp quyết tà ác, đủ loại thủ đoạn tàn khốc, theo từng lời chỉ dạy dần dần dắt hắn đi sâu vào trong nơi tà ác.

Đáng tiếc, hắn không thể nhìn rõ xung quanh, nhìn không thấy đối thủ, cũng không biết vị trí của chính mình, thậm chí nhìn không ra bộ dáng bản thân...

Khung cảnh khủng bố trong mộng, hắn đối mặt với đối thủ đáng sợ không hình dáng, như đang chém giết vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Hắn cảm giác hít thở không thông.

Hắn hướng lên trời dốc sức rống giận, như phát tiết hết áp lực trong lòng ra ngoài.

“Tần Liệt, Tần Liệt...”.

Khắp nơi xung quanh trong linh hồn thức hải hắn, vang lên âm thanh Lăng Ngữ Thi mềm mại nhẹ nhàng đang gọi hắn.

Hắn dần dần từ sâu trong ác mộng tỉnh lại từng chút một, mở mắt ra hắn phát hiện toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Lăng Ngữ Thi từ phía sau ôm chặt lấy hắn, hai tay nhanh giữ chặt lồng ngực hắn tựa như sợ hãi hắn phát cuồng.

Tần Liệt có thể cảm nhận được bộ ngực sữa săn chắc đẫy đà của nàng, có thể nhận được nàng thật sự rất hoảng sợ, lo lắng.

Không ngừng thở hổn hển, Tần Liệt điều chỉnh lại chính mình, muốn bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Ngươi nhớ lại chuyện gì?”. Lăng Ngữ Thi vẫn ôm chặt hắn từ phía sau, âm thanh dịu dàng như nước vang lên bên tai hắn.

“Ngươi không thể nhìn thấy?”. Tần Liệt không có quay đầu lại, hơi dựa vào nàng, chậm rãi thả lỏng bản thân.

“Cái gì ta cũng không nhìn thấy”. Lăng Ngữ Thi đáp lại: “Đúng lý ra thì Mộng Yểm thuật do ta thì triển, ta có thể biết được tất cả mộng cảnh của ngươi. Nhưng không hiểu vì sao sau khi ta đưa ngươi vào mộng cảnh, ta như bị cưỡng chế trục xuất đi, và không có biện pháp vào lại, cho nên khi ta thấy ngươi gào to, ta chỉ có thể nói nhẹ bên tai ngươi, hy vọng có thể giúp ngươi tỉnh lại”.

Ngừng lại một chút, giọng nói Lăng Ngữ Thi êm dịu bên tai hắn: “Bộ dáng vừa rồi của ngươi thật đáng sợ, cảnh trong mộng của ngươi nhất định xảy ra chuyện gì rất kinh khủng. Ta có thể cảm giác được ngươi bị áp lực vô cùng như là hít thở không thông cho nên ngươi điên cuồng gào rống, tựa như giãy giụa muốn thoát khỏi ai đó...”.

Thấy Tần Liệt dần bình tĩnh lại, Lăng Ngữ Thi buông tay ra, di chuyển từ sau lưng tới trước mặt hắn.

Suy nghĩ một chút, nàng hơi ngượng ngùng ngồi trên hai chân Tần Liệt, khoác tay ngọc lên cổ hắn, đồng tử sâu không thấy đáy nhìn hắn thật sâu, dịu dàng nói: “Chuyện trong quá khứ đều đã trôi qua rồi, ngươi không cần phải để trong lòng, ngươi ở hiện tại mới chính là ngươi”.

Nàng cùng Tần Liệt ở chung lâu, nhưng chưa bao giờ dám thân mật như vậy, đây là lần đầu tiên.

Thấy nàng tâm tính điềm tĩnh ôn nhu như vậy, chủ động dùng động tác thân thiết ám muội ngồi lên hai chân Tần Liệt, còn khoác tay ngọc lên cổ Tần Liệt, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Ta không sao”. Tần Liệt miễn cưỡng cười cười, cảm thấy buông lỏng không ít.

Hắn biết Lăng Ngữ lo lắng cho hắn bị quá khứ ảnh hưởng, cho nên mới chủ động dùng bản thân để giúp hắn giảm bớt áp lực.

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng”.

Tần Liệt ôm lấy Lăng Ngữ Thi, chậm rãi nhớ lại cảnh tượng trong mộng, sắc mặt dần dần nghiêm trọng.

Ở bên trong ác mộng, hắn bị ném đến một nơi hung hiểm đánh nhau cùng tà ma, hung thú, dị tộc, luôn chém chém giết giết.

Dường như hắn chưa bao giờ yên tĩnh được một chút.

Có một âm thanh luôn thì thầm bên tai hắn, từng lời nói ra là đủ loại bí thuật tà ác, dạy hắn thủ đoạn tàn khốc đối đãi với kẻ địch.

Hắn cảm thấy rất là áp lực, muốn thoát khỏi người đó, hắn mong muốn hít được một luồng không khí thanh sạch.

Tần Liệt kể lại tường tận cảm nhận trong mộng cảnh cho Lăng Ngữ Thi nghe.

“Xem ra ngươi trước đây sống cũng không yên bình...”.

Lăng Ngữ Thi ngồi trên hai chân xếp bằng của Tần Liệt, vòng lấy cổ hắn, phát ra giọng nói nhẹ nhàng.

Nàng bỗng nhiên có chút đau lòng vì Tần Liệt.

Tần Liệt trước mười tuổi gần như chỉ là một hài tử, người nào sao lại nhẫn tâm đối đãi với một hài tử như vậy?

Lăng Ngữ Thi ôm chặt Tần Liệt, bộ ngực sữa săn chắc dán lên người hắn, dịu dàng nói nhỏ nhẹ: “Đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua hết rồi, hiện tại ngươi mới chính là ngươi...”.

Tần Liệt dần thanh tĩnh lại.

Hai người dùng tư thế ái muội này ôm nhau, sau một hồi Tần Liệt có phản ứng, Lăng Ngữ Thi chợt kinh hoàng chạy nhanh ra khỏi Tần Liệt.

Cũng vào lúc này, âm thanh của Lăng Huyên Huyên ở bên ngoài nham động vang lên: “Tỷ, Tần Liệt đang ở đâu? Lão nhân Tà tộc đang tìm hắn đấy?”.

“Đang ở đây”. Lăng Ngữ Thi vội vàng sửa sang lại vạt áo, bình tĩnh lại một chút rồi mở cửa động ra.

“Tần Liệt, lão nhân Tà tộc đang tìm ngươi”. Lăng Huyên Huyên đứng ở cửa động, lén lút nhìn thoáng vào bên trong động, ánh mắt có chút ái muội, cười dài nói: “Hai người các ngươi trốn ở bên trong làm chuyện xấu gì đấy?”.

“Nói chuyện về Lăng gia và Giác Ma tộc”. Lăng Ngữ Thi thoải mái nói.

Nàng nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, không nhìn ra một chút mất tự nhiên từ trên mặt.

Tần Liệt da mặt lại thật dày, ung dung tự nhiên đi tới cửa động, còn đưa tay lên búng gáy Lăng Huyên Huyên một chút, nghiêm chỉnh răn dạy: “Trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”.

Không để ý đến Lăng Huyên Huyên kêu la, Tần Liệt rời khỏi hang động liền thấy Khố Lạc ở cách đó không xa.

“Nha đầu kia từng cùng ngươi vào U Minh giới xuất hiện ở một nơi hẻo lánh bên ngoài, lẻ loi một mình dường như đang tìm ngươi”. Khố Lạc nói.

“Ở nơi nào?”. Tần Liệt hỏi.

“Ta cho người đưa ngươi tới chỗ đó”. Khố Lạc gọi một gã chiến sĩ tứ giác cưỡi Liệp Linh thú.

Tần Liệt cũng không nhiều lời, gật gật đầu, leo lên Liệp Linh thú dưới sự dẫn đường của chiến sĩ tứ giác, đi tới phương hướng Thất Sát cốc.

Bình luận

Truyện đang đọc