LONG TẾ

Trần Phong lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Tiêu Nguyệt. “Đến đây.” Chỉ nói hai chữ, rồi ngắt điện thoại. Gọi cho Kiều Tiêu Nguyệt không phải vì Trần Phong sợ, mà Trần Phong có dự cảm, lần này e là sẽ lớn chuyện, cần Kiều Tiêu Nguyệt tới để khắc phục hậu quả.

Kiều Tiêu Nguyệt bên kia nghe điện thoại xong, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng lần đầu tiên xuất hiện vẻ cực kì nghiêm trọng, đúng là chữ càng ít chuyện càng lớn, lần này rõ ràng là Trần Phong tức giận rồi.

Cho dù lần trước lúc đối diện với cả nhà Bạch Quảng Nghĩa, Trần Phong cũng bình tĩnh ung dung, nhưng lần này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kiều Tiêu Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, vội vàng triệu tập mấy lãnh đạo trong công ty, còn cả thế lực xám mà Bất động sản Đại Long đào tạo, nhanh chóng tới Thế Mậu Thiên Đô.

Lúc này, cửa hàng chuyên bán đồ Prada đã bị vây kín không lối ra. Rất nhiều người vây lại hóng chuyện. Đúng lúc này, đám người bị thô bạo đẩy ra. Mấy chục người đàn ông xăm trổ cầm dao nhíp còn cả các loại dao găm xông vào. Cầm đầu là một gã trung niên đeo dây chuyền vàng, trên mặt có một vết sẹo do bị chém.

Thấy người đàn ông mặt sẹo, thoáng cái mặt Nghiêm Xuân Mai đầy phấn khởi. “Ông xã, cuối cùng anh cũng tới rồi! Anh còn không tới, em sẽ bị bọn khốn khiếp này đánh chết mất, hu hu.” Nghiêm Xuân Mai ấm ức khóc nói.

Thấy bộ dạng thảm hại của Nghiêm Xuân Mai, mắt Tần Hổ chợt rực lửa. “Cưng à, là ai làm?” Tần Hổ giận dữ lớn tiếng hỏi. “Tên khốn khiếp kia, hắn đánh gãy tay em! Còn cả tên bảo vệ chó chết kia nữa, hắn không bảo vệ em, còn nói em im miệng!” Nghiêm Xuân Mai chỉ Trần Phong và Vương Đại Toàn, oán hận nói.

Mặt Tần Hổ sầm xuống, nhìn Trần Phong một cái trước, sau đó lại nhìn sang Vương Đại Toàn. Hắn sẽ xử lý Vương Đại Toàn trước. Còn về Trần Phong, dám làm vậy với Nghiêm Xuân Mai, đã bị hắn phán án tử hình rồi, hắn phải đem về xử lý.

Chân Vương Đại Toàn run rẩy, lắp bắp nói: “Đại ca, tôi xin lỗi…” - “Bốp.” Tần Hổ giơ mã tấu trong tay lên, sống dao quẹt mạnh qua mặt Vương Đại Toàn. “A!” Vương Đại Toàn kêu lên thảm thiết, trên mặt thoáng cái xuất hiện một vệt đỏ dài rộng.

“Ông đây không muốn nghe mày nói xin lỗi, ông đây hỏi mày tại sao lại mắng vợ ông!” Tần Hổ giận dữ hỏi. “Bộp” một tiếng. Vương Đại Toàn quỳ thẳng dưới đất, bắt đầu dập đầu van xin: “Đại ca, xin tha mạng, không phải tôi cố ý…” Tần Hổ cười dữ tợn, đá một phát lên đầu Vương Đại Toàn, Vương Đại Toàn bị đạp xuống đất.

Ngay sau đó Tần Hổ giẫm một phát lên cánh tay Vương Đại Toàn, cười hung tợn nói: “Nhớ kĩ, ông đây tên Tần Hổ, sau này ra ngoài có mắt một chút!” Nói xong, vung mã tấu lên, sau đó chặt mạnh xuống. “Phập!”

Một cánh tay đầy máu lăn trên đất, chỗ vết thương bị đứt, máu tươi bắn tứ tung! Vương Đại Toàn kêu một tiếng thảm thiết, đau quá ngất luôn. Đám đông xôn xao, chớp mắt đám đông vây quanh tan tác như ong vỡ tổ, trong ánh mắt nhìn Tần Hổ, tràn đầy vẻ sợ hãi.

Ai cũng không ngờ, Tần Hổ lại làm ra chuyện máu me thế này trước mặt nhiều người như vậy! “Tần Hổ… Tần Hổ! Tôi biết hắn là ai rồi!”, có người run rẩy nói. “Ai?” - “Là Tần Hổ của hội Long Hổ phố Đông!”, có người sợ hãi nói. “Hội Long Hổ?” sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt. Người gốc Kim Lăng, đặc biệt là sống ở khu phố Đông, cho dù là trẻ ba tuổi cũng biết hội Long Hổ.

Hội Long Hổ là thế lực ngầm lớn nhất phố Đông Kim Lăng, khu phố Đông, tất cả các khu giải trí, đều thuộc quản lý của hội Long Hổ! Gần như trong mỗi một khu giải trí, bảo kê đều là thành viên của hội Long Hổ.

Trong hội Long Hổ, có một rồng một hổ, rồng là Trình Long, hổ là Tần Hổ! Hai người này là đại ca của hội Long Hổ! Tần Hổ là một trong hai người đứng đầu của hội Long Hổ, thảo nào lại coi trời bằng vung như vậy.

Lúc này nhìn lại Trần Phong, hầu như trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cùng một suy nghĩ, Trần Phong chết chắc rồi! Bảo vệ kia chỉ nói một câu người phụ nữ của Tần Hổ im miệng đã bị Tần Hổ chặt phăng cánh tay rồi. Còn Trần Phong không chỉ tát người phụ nữ của Tần Hổ, còn phế của cô ta một cánh tay, có thể tưởng tượng được, Tần Hổ sẽ đối phó với anh thế nào! Giết anh cũng là nhẹ!

Ánh mắt Tần Hổ nhìn qua Trần Phong, vốn tưởng Trần Phong thấy thủ đoạn tàn nhẫn của hắn sẽ bị dọa tới mặt biến sắc, thậm chí quỳ xuống van xin, nhưng nào ngờ, vẻ mặt Trần Phong vẫn rất bình tĩnh, không hề chau mày. Sắc mặt Tần Hổ nghiêm lại, gã đàn ông trước mắt… rất có khí chất, không giống như tên bảo vệ lúc nãy, thấy dao của hắn là bị dọa vãi đái rồi.

“Người anh em nói đi, giải quyết thế nào?” Tần Hổ vứt con dao đi dừng đến trước mặt Trần Phong, gằn giọng nói. “Ông muốn giải quyết thế nào?” Trần Phong bình tĩnh hỏi. Tần Hổ quét mắt qua Hạ Mộng Dao ngồi trên ghế, thấy vết bàn tay in trên mặt Hạ Mộng Dao hắn đã đoán ra được đầu đuôi câu chuyện rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, là Nghiêm Xuân Mai chủ động gây chuyện với Hạ Mộng Dao, Tần Hổ rất hiểu vợ mình, bình thường ỷ hắn có chút thế lực, rất hung hăng hống hách, chuyện đánh người trên phố không phải làm một hai lần, có điều lần nào hắn cũng đều có thể ra mặt giải quyết. Nhưng lần này, rõ ràng là gặp phải kẻ khó nhằn rồi.

“Như vậy đi, người anh em, tôi cũng không làm khó cậu, cậu dùng cánh tay nào đánh vợ tôi, thì cậu tự chặt cánh tay ấy đi, coi như đền cho vợ tôi.” Tần Hổ híp mắt nói, câu này của hắn vẫn là đang thăm dò, nếu Trần Phong chịu nhún nhường, vậy chứng tỏ Trần Phong không có tự tin gì hết, vừa rồi chỉ là giả vờ, vậy thì sau khi cầm được một tay của Trần Phong, hắn sẽ lấy mạng Trần Phong.

Nhưng nếu Trần Phong không chịu nhún nhường, vậy thì hắn sẽ suy nghĩ xem, có phải Trần Phong thật sự có gia thế khủng không. “Ông xã, em không muốn tay của hắn! Em muốn mạng của hắn!” Nghiêm Xuân Mai vội vàng hét lên, cô ta không biết suy nghĩ thật sự của Tần Hổ, còn tưởng Tần Hổ thật sự định tha cho Trần Phong.

“Im miệng!” Tần Hổ hơi không hài lòng trừng mắt với Nghiêm Xuân Mai, đồ phụ nữ ngu ngốc, cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho hắn. Nghiêm Xuân Mai không phản kháng nửa lời, cô ta không dám khiến Tần Hổ mất mặt.

“Người anh em, suy nghĩ thế nào rồi? Nếu tự cậu không ra tay được, tôi có thể làm thay.” Tần Hổ híp mắt nói, nhưng một khi Trần Phong có ý nhún nhường, vậy hắn sẽ xé nát Trần Phong. Trần Phong lắc đầu cười nói: “Tôi thấy đề nghị của vợ ông không tệ, hay là… ông giết tôi đi?”

Xịt, đám đông ở hiện trường bất giác hít mạnh một hơi, đây là Trần Phong tự tìm chỗ chết sao? Tần Hổ cũng đã định tha cho cậu một mạng rồi, cậu còn chạy tới khiêu khích người ta? “Người anh em, cậu đang đùa với tôi đấy à?” Sắc mặt Tần Hổ tối sầm lại, hắn không cảm thấy Trần Phong đang khiêu khích hắn, ngược lại, Trần Phong có đủ tự tin, gã này, không sợ mình! “Đùa?” Trần Phong híp mắt, sắc mặt lạnh băng: “Ông là cái thá gì mà xứng để tôi đùa với ông?”

Bình luận

Truyện đang đọc