LONG TẾ

Anh ta có quyền gì?

Chức vụ của Hạ Hạo trong công ty cũng là phó chủ tịch, cùng cấp với cô, anh ta có quyền gì mà bổ nhiệm một người phụ nữ khác làm phó chủ tịch công ty?!

Hạ Mộng Dao sắp tức điên rồi, không ngờ chỉ đi có mấy ngày, mà công ty đã bị Hạ Hạo làm cho loạn cào cào.

Lại nhớ đến lúc mới vào cửa, thấy nhiều gương mặt mới, ít gương mặt cũ hơn, Hạ Mộng Dao càng giận đến run người, những gương mặt mới đó chắc chắn là Hạ Hạo tuyển vào, còn về những người cũ, đều là thân tín của cô, không phải bị Hạ Hạo thì chính là bị người phụ nữ này đuổi rồi.

Đúng lúc này, Hạ Hạo vênh váo bước vào cửa.

Vừa vào cửa, Hạ Hạo đã thấy Hạ Mộng Dao đang ôm mặt và người phụ nữ trang điểm đậm vênh váo hống hách.

Gần như ngay lập tức, Hạ Hạo hiểu ra đã có chuyện gì.

Nhưng Hạ Hạo lại không định trách người phụ nữ trang điểm đậm, mà chuyển mắt qua Hạ Mộng Dao, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Mộng dao, mặt cô sao thế?"

Hạ Mộng Dao không trả lời.

Mà chỉ vào người phụ nữ trang điểm đậm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Hạo! Cô ta là ai?"

"À, cô ấy là phó chủ tịch mới nhậm chức của công ty." Hạ Hạo nói nhẹ tựa lông hồng.

Mũi Vương Vân Na hếch lên, đắc ý nhìn Hạ Mộng Dao một cái, ý khiêu khích rất rõ ràng.

"Phó chủ tịch mới nhận chức?" Hạ Mộng Dao cắn chặt răng: "Anh có hỏi ý ông nội chưa?"

"Ý ông nội?" Hạ Hạo cười khinh thường, nói: "Hạ Mộng Dao, não cô bị úng nước à? Tôi là người thừa kế của nhà họ Hạ, chủ tịch sau này của công ty, tôi bổ nhiệm một phó chủ tịch thôi chẳng lẽ còn phải hỏi ông nội?"

Cơ thể Hạ Mộng Dao run rẩy, quả nhiên, Hạ Hạo căn bản không hỏi ý kiến của Hạ Vân Thịnh, mà tự ý đưa ra quyết định.

To gan làm bậy hết mức!

"Hạ Hạo, những nhân viên kia của công ty có phải là anh khai trừ không?" Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh.

"Nhân viên?" Hạ Hạo sững sờ, nhân viên gì? Từ sau khi bổ nhiệm Vương Vân Na làm phó chủ tịch công ty, mấy hôm nay anh ta không để ý việc công ty, luôn ở ngoài với Nhạc Linh, nên anh ta đúng là không biết việc khai trừ nhân viên gì hết.

"Là tôi khai trừ." Lúc này, Vương Vân Na bước lên trước một bước, khoanh tay trước ngực, mặt mày cao ngạo thừa nhận.

"Cô khai trừ nhân viên làm gì?" Đôi mày Hạ Hạo cau lại, anh ta bổ nhiệm Vương Vân Na làm phó chủ tịch công ty, là đã phạm vào đại kị rồi, nếu Vương Vân Na còn khai trừ những nhân viên kia, vậy Hạ Vân Thịnh e là sẽ gây chuyện với anh ta mất.

"Anh Hạo, anh không biết những nhân viên kia quá đáng thế nào đâu, chỉ cần anh vừa rời khỏi công ty, là họ sẽ tụ lại nói xấu em, nói chủ tịch Hạ nên giao công ty cho Hạ Mộng Dao, không nên giao cho anh. Em thực sự không nhìn nổi nên răn dạy bọn họ một trận, nhưng bọn họ không những không nghe, còn dám cãi lại em, loại nhân viên như thế, em không khai trừ bọn họ, chẳng lẽ giữ lại bọn họ cho vui chắc." Vương Vân Na cười khẩy nói, mấy bọn cấp dưới cỏn con, còn tưởng mình to lắm, dám không nghe lời cô ta, không khai trừ bọn họ thì khai trừ ai?

"Giỏi! Giỏi lắm!" Hạ Mộng Dao đã tức đến không biết nói gì rồi, những nhân viên mà Vương Vân Na khai trừ, đều là thân tín của cô, bình thường ở công ty luôn cật lực bảo vệ cô, năng lực nghiệp vụ cũng mạnh, giao nhiệm vụ cho họ, họ hầu như đều có thể hoàn thành rất nhanh.

Nhưng giờ những người này lại bị Vương Vân Na khai trừ hết rồi!

Sắc mặt Hạ Hạo hơi khó coi, việc này nếu để Hạ Vân Thịnh biết, e là sẽ chất vấn anh ta, nhưng lúc này anh ta cũng không tiện nói gì Vương Vân Na, vì Vương Vân Na đang trử khử chướng ngại vật cho anh ta.

"Hạ Hạo, tôi sẽ nói việc này với ông nội, hi vọng anh không hối hận!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói, nếu để Hạ Vân Thịnh biết Hạ Hạo làm càn như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Hạ Hạo.

Hạ Hạo hơi bực mình: "Hạ Mộng Dao, cô đừng có không biết điều! Mấy nhân viên mà thôi, đuổi thì cũng đuổi rồi, nhà họ Hạ chúng ta cũng có phải không tuyển được nhân viên đâu."

"Hơn nữa, công ty sau này chắc chắn là của tôi, tôi để Vương Vân Na trừ khử một vài con sâu mọt thì làm sao?"

"Sâu mọt?" Hạ Mộng Dao cười khẩy: "Hạ Hạo, anh còn có mặt mũi nói những nhân viên đó là sâu mọt của công ty? Tôi cảm thấy anh mới là sâu mọt to nhất của công ty!"

Vừa nói xong, sắc mặt Hạ Hạo ngay lập tức u ám đến đáng sợ.

"Hạ Mộng Dao, cô quyết chống đối tôi chứ gì?"

"Phải thì sao?" Hạ Mộng Dao mặt không cảm xúc.

Hạ Hạo hít sau một hơi, lạnh lùng nói: "Hạ Mộng Dao, tôi mong cô hiểu, mặc dù tôi và cô đều họ Hạ, nhưng Hạ Hạo tôi mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ! Còn cô, chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi."

"Nhà họ Hạ, sớm muộn gì cũng giao vào tay tôi! Mặc dù giờ cô là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, nhưng cô chẳng qua chỉ đang làm thuê cho tôi, nếu cô biết điều, thể hiện tốt, đợi sau khi tôi lên nắm quyền nhà họ Hạ, biết đâu còn có thể chia cho cô một ngụm canh."

"Nhưng nếu cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, chống đối tôi bằng được, vậy đừng trách tôi động thủ với cô!" Trong mắt Hạ Hạo xẹt qua vẻ chán ghét, anh ta đã không muốn nhịn nữa rồi, nhà họ Hạ là nhà họ Hạ của anh ta, anh ta chắc chắn không cho phép bất cứ ai sờ mò!

"Anh uy hiếp tôi?" Mắt Hạ Mộng Dao lạnh đi.

Hạ Hạo lắc đầu, lạnh lùng nói: "Đây không phải uy hiếp, mà là lời khuyên chân thành, lời khuyên chân thành đến từ anh họ cô dành cho cô."

"Được, cảm ơn lời khuyên chân thành của anh." Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi, việc đến hôm nay, cô cũng không còn gì để nói với Hạ Hạo nữa, chỉ có thể báo việc này cho Hạ Vân Thịnh, xem Hạ Vân Thịnh sẽ chọn thế nào.

Sau khi Hạ Mộng Dao đi, Vương Vân Na dính lên người Hạ Hạo như một con bạch tuộc.

"Anh Hạo, nếu con khốn này nói với ông nội anh thì sao?" Vương Vân Na nhìn chòng chọc Hạ Hạo, quyến rũ vô cùng.

Cảm nhận được hơi thở ướt át không ngừng phả lên mặt, và cảm giác mềm mại truyền đến từ cơ thể, bụng dưới của Hạ Hạo thoáng cái nóng lên.

"Đồ lẳng lơ, lúc này biết sợ rồi?" Hạ Hạo cười dâm tà, kéo mạnh Vương Vân Na vào lòng.

"Ừm..." Vương Vân Na rên rỉ một tiếng, gương mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng: "Người ta sợ đâu, người ta lo cho anh mà."

"Có gì mà phải lo, anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, lão già Hạ Vân Thịnh kia không dám làm gì anh đâu!" Hạ Hạo thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay không ngừng sờ mò trên người Vương Vân Na.

"Anh Hạo, đừng mà, đây là văn phòng, bị người khác thấy mất..." Vương Vân Na rên rỉ, sắc mặt ngày càng đỏ.

"Khà khà, sợ gì, ông đây muốn cho người khác thấy đó!" Hạ Hạo cười khà khà, sau đó ôm Vương Vân Na lên...

Cùng lúc đó, Vương Mai đến nhà họ Hạ, nói việc thấy Hạ Mộng Dao trên nói ra.

Sau khi nghe thế Lâm Lan đứng bật dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt hưng phấn: "Bà nói thật à? Con gái tôi đi từ biệt thự xuống?"

Bình luận

Truyện đang đọc