LONG TẾ

Chu Chỉ Nhi biết bản thân cô ấy đã khơi dậy thành công sự tò mò của Trần Phong, cô ấy mỉm cười nói: “Anh Trần, chuyện này rất đơn giản, nhưng cũng có thể nói là rất phức tạp, chỉ là xem anh nghĩ như thế nào thôi”.

Trần Phong men theo mạch suy nghĩ của Chu Chỉ Nhi, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Lẽ nào cô nghĩ rằng chỗ đơn giản của chuyện này sẽ có vấn đề sao?”.

“Quả nhiên không hổ danh là anh Trần, mới nói vậy đã hiểu ngay”, Chu Chỉ Nhi cười nói: “Tuy anh Trần muốn mượn chiều hướng chung, chiều hướng chung đã hình thành rồi sẽ khiến thế lực mạnh như Mạc Lang cũng sẽ không còn đường thoát thân. Nhưng anh Trần có từng nghĩ đến kiểu chiều hướng chung này liệu có vững chắc không?”.

Trần Phong cũng đại khái hiểu được ý của Chu Chỉ Nhi, nhưng lại không đồng ý, nếu thế lực nhỏ muốn chống lại thế lực lớn, thì hợp nhất các thế lực với nhau mới là con đường đúng đắn.

Nhưng khi anh định lên tiếng, thì một người đàn ông đột nhiên gọi đến: “Chỉ Nhi, sao em lại ở đây?”.

Trần Phong và Chu Chỉ Nhi cùng nhìn về phía tiếng gọi, thì thấy Bạch Tô đang đi tới.

“Anh Trần cũng ở đây à? Hai người đang...?”, Bạch Tô nghi hoặc nhìn hai người.

Trần Phong không nói gì, còn Chu Chỉ Nhi nở nụ cười dịu dàng nói: “Chỉ là vừa đi ngang qua thì gặp anh Trần, em cũng khá tò mò về anh Trần nên chủ động đến nói chuyện với anh Trần vài câu”.

Có thể trong lòng Bạch Tô sẽ hơi nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không có lý do để hỏi, chỉ nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Vậy à, thực ra khi anh biết thân phận của anh Trần cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Luôn cảm thấy anh ấy bây giờ không giống với những gì người ta đồn lắm”.

Trần Phong cũng không muốn nói nhiều với hai người này, anh đứng lên nói với hai người: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút”.

Trước khi Trần Phong đi, Chu Chỉ Nhi còn nháy mắt với Trần Phong, như thể muốn nói với anh những gì chưa nói hết thì cô ấy sẽ tìm Trần Phong nói sau.

Trần Phong lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Khi Trần Phong đi khỏi, Bạch Tô lo lắng nói với Chu Chỉ Nhi: “Anh còn tưởng em không muốn ở bên cạnh anh, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, anh tưởng em tránh mặt anh chứ”.

Chu Chỉ Nhi lại trở về bộ dạng vô cùng dịu dàng, cô mỉm cười nói: “Anh Bạch nghĩ nhiều rồi đó, bác cả em còn khen anh, nói người vừa trẻ vừa giỏi như anh giờ không dễ tìm được trong các gia tộc giàu có nữa đâu”.

Bạch Tô thấy Chu Chỉ Nhi khen cậu ta, cũng vui mừng nói: “Thật à, vậy Chỉ Nhi thấy anh thế nào?”.

Trần Phong đi ra khỏi chỗ Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô xong, anh liền quay lại hội trường buổi tiệc.

Khách khứa đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi vào chỗ và chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu, bữa tiệc chúc mừng của nhà họ Chu lần này quy mô khá lớn, Trần Phong đếm sơ qua cả hội trường có đến ba, bốn mươi bàn.

Và những người đến đây đều ngồi kín chỗ, ít cũng phải vài trăm người.

Người đông thì cả hội trường cũng trở nên náo nhiệt, những người ngồi ở vị trí cách xa nhà họ Chu nhất chắc là những người không mấy liên quan lắm, còn Trần Phong cũng tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

“Cậu Trần, sao cậu lại ngồi ở đây?”.

Trần Phong ngẩng đầu lên, Chu Phóng đang ngạc nhiên nhìn anh.

“Không sao, tôi tìm đại một chỗ rồi ngồi thôi, những chỗ náo nhiệt thế này vốn không hợp với tôi lắm”, Trần Phong mỉm cười giải thích.

Chu Phóng nói: “Tôi còn tưởng cậu Trần là người thích náo nhiệt chứ”.

Trần Phong trả lời: “Lẽ nào nhìn tôi giống người như vậy sao?”.

“Chỉ là cảm nhận riêng của tôi thôi, cậu Trần đừng để bụng, phải rồi, cậu Trần có thể ra chỗ khác nói chuyện với tôi chút được không?”.

Trần Phong tò mò nhìn anh ta, Chu Phóng trông có vẻ như có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

“Được!”, Trần Phong nói xong, liền đứng dậy, anh thậm chí còn chưa ngồi ấm chỗ nữa.

Đi theo Chu Phóng, Trần Phong hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì thế?”.

“Là chuyện liên quan đến nhà họ Chu, tôi cảm thấy có những chuyện nếu không nói rõ với cậu Trần, vậy thì kế hoạch đối phó Mạc Lang có thể sẽ bị ảnh hưởng”, Chu Phóng đi phía trước nói.

Trần Phong lại tò mò hỏi: “Vậy vì sao anh lại tìm tôi, chuyện này chẳng phải là anh nên nói rõ với mấy người nhà họ Bạch hay sao?”.

Chu Phóng trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi không tin bọn họ lắm, nếu kế hoạch lần này có vấn đề gì, cũng chắc chắn sẽ xảy ra trong nhà chúng tôi, cho nên giờ tôi không dám quá tin vào ai cả”.

Trần Phong cũng không biết rốt cuộc là điều gì khiến anh ta lại lo lắng như vậy, anh nghĩ chắc do Chu Phóng quá căng thẳng thôi, nhưng cũng không thể trách anh ta, dù sao chuyện đối phó với Mạc Lang không khác gì là liều mạng cả.

Anh không nói gì, cứ thế đi theo Chu Phóng đến khu nhà khác của nhà họ Chu.

Khu nhà rất yên tĩnh, đi vào bên trong, Chu Phóng vẫn chưa dừng chân lại, Trần Phong liền tò mò hỏi: “Lẽ nào ở đây chưa nói được sao?”.

Chu Phóng vừa đi vừa giải thích: “Có thứ này cũng muốn để cho cậu Trần xem, đồng thời cũng là chuyện mà tôi muốn nói với cậu”.

Trần Phong hỏi: “Thứ gì vậy?”.

Chu Phóng không trả lời luôn, chỉ nói: “Chờ lát nữa cậu Trần sẽ biết ngay thôi”.

Trong lòng Trần Phong có hơi thắc mắc, nhưng vẫn đi theo, anh không nghĩ Chu Phóng sẽ làm gì anh ở tại nhà họ Chu thế này.

Vào trong căn phòng, cứ thế đi thẳng vào trong tiếp, bọn họ đi đến một phòng làm việc, Trần Phong vốn tưởng sẽ ở đây nói chuyện, nhưng Chu Phóng lại đi đến giá sách tìm một quyển sách, rồi nhẹ nhàng rút nó ra.

Vài giây sau, tiếng dây xích và bánh răng máy móc kêu lên.

Giá sách trước mặt hai người từ từ chuyển động chếch sang hai bên, lộ ra một lối vào.

Nhìn từ lối vào, chỉ thấy có bậc thang đi xuống, nhìn tiếp vào bên trong thì là một màu đen kịt.

“Đây là?”, Trần Phong thắc mắc.

Chu Phóng giải thích: “Đây là nơi nhà họ Chu chúng tôi dùng để tránh nạn, sau khi chuyện lần trước xảy ra, liền xây dựng một mật thất này, chính là để phòng khi bất trắc”.

Chu Phóng nói xong, liền nhìn sang Trần Phong: “Cậu Trần, món đồ đó được đặt ở bên trong, nhưng cũng là bí mật mà nhà họ Chu xưa nay chưa từng nói cho người ngoài biết, chỉ hi vọng sau khi cậu Trần nhìn thấy thì hãy giúp nhà họ Chu tôi giữ bí mật”.

Trần Phong vừa nghe thấy liền gật đầu đồng ý: “Điều này tôi biết”.

Chu Phóng lúc này mới yên tâm, liền đưa Trần Phong đi xuống phía dưới.

Một lúc sau, không thể nhìn rõ bên trong nữa, nhưng cứ men theo bậc thang cũng sẽ không bị mất phương hướng, đến đoạn giữa liền có lối rẽ, vẫn là tiếp tục đi xuống phía dưới.

Cảm giác như đi xuống độ sâu hơn mười mét mới đến nơi.

Nhưng trước mặt lại là một cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng, thậm chí còn có cảm giác chắc chắn hơn cả kim loại dùng để làm két sắt.

Nhà họ Chu dường như đã sợ hãi và thận trọng hơi quá đà rồi.

Chu Phóng sờ sang bức tường bên cạnh mới mở ra một cái nắp, trên bức tường bên trong trông giống như có một cái lỗ cắm chìa khóa, Chu Phóng lấy chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào lỗ, nhẹ nhàng vặn một cái.

Nhưng cánh cửa sắt kia vẫn không có chút động tĩnh nào.

Chu Phóng lại lấy tay đẩy cửa, như thể ấn vào chỗ nào đó, cánh cửa sắt liền được mở ra dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc