LONG TẾ

“Lão già, ông ngông nhỉ.” Trần Phong cười khinh bỉ, đúng là chỗ nhỏ có khác, đại ca ở khắp nơi, một đại ca xã hội đen cấp thành phố cỏn con, thế mà tưởng mình ghê gớm lắm, chốc chốc lại đòi lột da rút gân, mồm thối còn hơn cả mùi chân.

Hàn Long nghẹn họng, lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, ông ta chưa từng gặp một người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày như Trần Phong, tưởng mình đánh gục mười mấy vệ sĩ thì là vô địch à?

Hàn Long trải qua bao sóng to gió lớn, những cây cầu ông ta từng đi còn nhiều hơn cả đường Trần Phong từng đi, kẻ mạnh có thể một địch một trăm ông ta từng gặp không ít, nhưng chưa có ai ngông cuồng như Trần Phong.

Người trẻ tuổi, ngông cuồng thì được, nhưng phải lắp não vào đã!

Hàn Long hít sâu một hơi, cười nói: “Nếu cậu đã không chọn, vậy chú Hàn đành chọn hộ cậu vậy, chọn hết cả lột ra rút gân đi.”

Giọng điệu cứ như đang ban thưởng.

Trần Phong cười khinh bỉ, anh muốn xem thử, hôm nay ai lột da ai, ai rút gân ai.

Hàn Long vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, ngoại hình của người đàn ông vô cùng bình thường, nhưng hốc mắt phải lại trống rỗng, rõ ràng là thiếu một con mắt, trông hơi đáng sợ.

Thấy người đàn ông này, Thẩm Quân Văn vô thức lùi về sau một bước, chỉ cảm giác lạnh hết cả sống lưng.

Người đàn ông chột mắt này tên là Phương Đào, là một đàn em hung hãn, đắc lực của Hàn Long, nghe đồn, sư phụ của Phương Đào là chủ nhiệm của Võ đường Kim Cương ở thành phố Kim Lăng, Phương Đào từng rất được chủ nhiệm yêu quý, cũng chính vì vậy mà Phương Đào bị các anh em đồng môn khác ghen tị, trong một lần so tài, Phương Đào bị một đàn anh đồng môn đâm mù một mắt.

Từ đó về sau, tính tình Phương Đào thay đổi hẳn, tập võ suốt ngày suốt đêm, đồng thời để mặc cho đôi mắt bị đâm mù của mình phơi bày trước con mắt của mọi người, mấy năm sau, Phương Đào học võ thành tài, trong đêm mưa xông vào nhà của đàn anh đã đâm mù mắt mình.

Gây ra vụ án giết cả nhà, một nhà mười ba người, không ai sống sót.

Sau đó Phương Đào bị người của Võ đường Kim Cương đuổi giết, chạy trốn đến Thương Châu, được Hàn Long thu nhận, trở thành một “con dao” của Hàn Long.

Mấy năm nay, chỉ riêng số người chết trong tay Phương Đào thôi, cũng phải mười mấy người, hơn nữa tính cách Phương Đào tàn nhẫn, lúc giết người thích nhất là ngược đãi rồi giết, người bị Phương Đào giết, không ai toàn thây.

Thẩm Quân Văn từng chứng kiến một người đắc tội với Hàn Long, bị Phương Đào bóp nát xương toàn thân, bóp từng khúc từng khúc, tiếng kêu la thảm thiết của người bị bóp nát xương kia, khi ấy đã để lại ám ảnh tâm lí với Thẩm Quân Văn, khiến Thẩm Quân Văn giờ vừa thấy Phương Đào là nhũn hết cả chân.

Tóm lại, Phương Đào là một kẻ điên, hơn nữa còn là một kẻ điên thực lực siêu mạnh.

Phương Đào đứng trước mặt Trần Phong, hắn liếm môi, trong con mắt trái còn lại hiện lên vẻ hưng phấn.

“Bùm!”

Phương Đào bỗng nhiên ra tay, nắm đấm ma sát với không khí phát ra từng âm thanh như tiếng nổ.

Cơ thể Trần Phong nhẹ nhàng lắc sang trái, tránh được nắm đấm thép này.

Nhưng ngay sau đó, đòn tấn công dã man hơn hướng về phía Trần Phong như mưa rào gió lốc.

Trần Phong không ngừng lùi lại, không phải là không đấu lại Phương Đào, mà Trần Phong phát hiện, cách đánh quyền của Phương Đào này hình như ba năm trước anh từng thấy, người dạy Phương Đào quyền pháp, từng tham dự lần đuổi giết mình ba năm trước.

Đôi mắt Trần Phong bắt đầu trở nên thâm trầm hơn, không ngờ còn có bất ngờ thú vị thế này, đám người đuổi giết mình ba năm trước, Trần Phong vẫn luôn nhớ trong lòng, lúc ấy mặc dù bọn chúng đa số đều đeo mặt nạ, nhưng Trần Phong vẫn nhớ được quyền pháp của chúng, chỉ đợi sau này có cơ hội sẽ trả thù từng người một.

Hôm nay đương nhiên phải mượn cơ hội đánh nhau với Phương Đào để moi người phía sau hắn ra.

Suy nghĩ của Trần Phong người ngoài không biết, họ chỉ thấy, Trần Phong bị Phương Đào đánh phải liên tục lùi về sau, dường như có thể ngã gục bất kì lúc nào.

Gương mặt Hàn Long vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng thì lại hơi tiếc nuối, có thể chống chọi thế tấn công sắc bén thế này của Phương Đào, là một hạt giống tốt, nếu không phải đầu óc không tốt lắm, thì ông ta cũng muốn nhận Trần Phong về để dùng rồi.

“Bốp!”

Phương Đào thở hồng hộc, lại một đấm nữa đập lên bức tường phía sau Trần Phong, lấy điểm rơi của nắm đấm của Phương Đào làm tâm, trên bức tường được làm bằng bê tông vỡ nứt tỏa ra như hình mạng nhện.

Mọi người kinh ngạc không thôi, Phương Đào lại lần nữa làm mới nhận thức của mọi người về sức mạnh, nắm đấm có thể đập vỡ tường bê tông, nếu đánh vào người thì sẽ tạo thành cảnh tượng kinh khủng thế nào chứ?

E là sẽ đánh ra được một cái hố máu luôn, thảo nào Trần Phong lúc trước còn uy phong lẫm liệt, giờ lại chạy bán sống bán chết.

Thẩm Quân Văn hưng phấn siết nắm tay, Trần Phong, mẹ kiếp mày không phải rất giỏi sao? Ông muốn xem thử lần này mày lật ngược tình thế kiểu gì?

Mọi người đều đánh giá cao Phương Đào, ngoài bản thân Phương Đào ra.

Không ai rõ hơn Phương Đào, Trần Phong đáng sợ thế nào.

Tập võ mười mấy năm, Phương Đào chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, dù là với sư phụ, hắn cũng chưa từng cảm nhận được khoảng cách không thể vượt qua thế này.

Hắn cảm thấy, Trần Phong đang vờn hắn, như một con mèo đang vờn một con chuột khó lắm mới bắt được, mặc dù có thể ăn một miếng luôn, nhưng lại cứ không ăn!

Phương Đào thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu, hắn chỉ muốn chạm vào Trần Phong một lần, dù có phải chết!

Đến cả chạm cũng không chạm vào được đối thủ, hắn không chấp nhận được thất bại tức tưởi thế này.

“Sư phụ mày là ai?” Lúc này, Trần Phong đột nhiên nói một câu.

Phương Đào cười buồn, thì ra đối phương vờn mình lâu như vậy chỉ là muốn biết sư phụ mình là ai.

Phương Đào sẽ nói ư? Hắn có chết cũng không nói!

Sau khi lại đỡ một đấm của Phương Đào, Trần Phong dường như đã nhận ra sự ương ngạnh và phẫn nộ trong mắt Phương Đào, anh cười nói: “Nếu mày nói cho tao biết sư phụ mày là ai, tao có thể để mày đấm một cái.”

Đây là suy nghĩ thực của Trần Phong, anh nhận ra Phương Đào có vẻ rất cố gắng muốn chạm vào mình, nếu anh có thể thỏa mãn Phương Đào, có lẽ Phương Đào sẽ nói ra sư phụ hắn là ai.

Trần Phong không hề có ý gì khác, nhưng câu này rơi vào tai Phương Đào, lại như sỉ nhục trắng trợn, cũng cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của Phương Đào.

“Phụt.”

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Phương Đào.

Phương Đào trợn ngược mắt, cứ thể ngã phịch xuống đất, rầm một tiếng, gáy đập vào sàn nhà, bất tỉnh nhân sự luôn.

Cảnh bất ngờ này thoáng cái khiến mọi người ngẩn người.

Phương Đào lên cơn bệnh à? Đây là suy nghĩ duy nhất nảy ra trong não Hàn Long, còn về việc Phương Đào thua Trần Phong? Hàn Long chưa từng nghĩ đến.

Nụ cười đắc ý trên mặt Thẩm Quân Văn đông cứng hoàn toàn, thấy sắp đánh chết Trần Phong rồi mà sao người này đột nhiên lại ngã chứ?

“Đi xem Phương Đào làm sao?” Hàn Long trầm giọng nói, nụ cười lần đầu tiên biến mất trên gương mặt.

Một người đàn ông vạm vỡ đáp lời tiến lên, thử xem Phương Đào còn thở không, ánh mắt bỗng chốc thay đổi hẳn.

“Ông Hàn, anh Đào, anh ấy...”

“Nói!” Mặt Hàn Long lặng như nước.

“Anh Đào, anh ấy... chết rồi!” Người đàn ông vạm vỡ nuốt nước bọt, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc