*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Và nhà họ Chu cũng rất nể mặt, Chu Phóng đích thân ra nghênh đón, người em trai ruột của gia chủ nhà họ Chu này niềm nở tươi cười chào mấy người nhà họ Bạch.
Đón mấy người họ vào trong sảnh phụ, Chu Phóng mới đi một mình ra ngoài, ở đây không ồn ào như bên ngoài, mà còn khá là yên tĩnh.
Bọn họ đương nhiên biết ý của Chu Phóng, chỉ là chờ một lúc sau, gia chủ nhà họ Chu liền bước vào.
Phía sau anh ta còn đưa theo một cô gái dịu dàng, mặc một chiếc váy trắng tinh, tóc xõa bay lơ phơ, thỉnh thoảng lại nở nụ cười nhẹ, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.
Nhưng những người lịch sự thì đều sẽ không nhìn quá lâu.
“Anh Chu, lâu rồi không gặp nhỉ!”, Bạch Tinh hình như có quen với Chu Tầm từ trước, vừa gặp mặt đã nhiệt tình ôm nhau chào hỏi.
“Đúng là đã lâu rồi không gặp! Nào, ngồi xuống nói chuyện đi”, Chu Tầm bảo mọi người ngồi xuống xong, anh ta mới nhìn sang mấy người bên cạnh Bạch Tinh.
Bạch Tinh chủ động giới thiệu: “Đây là Bạch Tô em trai tôi, đây là Bạch Thành Lâm em họ tôi”, khi giới thiệu đến Trần Phong, anh ta lại cười nói: “Vị này không phải là người nhà họ Bạch, nhưng lại là người phụ trách chính của chuyện lần này”.
Chu Tầm tò mò nhìn sang Trần Phong: “Không biết vị này rốt cuộc là ai, trông cũng rất trẻ đó chứ?”.
Bạch Tinh nói với vẻ thần bí: “Hay là anh Chu thử đoán xem? Vị này đến từ Yên Kinh đó, hơn nữa còn là một người rất lợi hại”.
Chu Tầm càng thêm tò mò, cũng chăm chú nhìn Trần Phong hơn, càng nhìn, trên gương mặt anh ta càng thêm vẻ kinh ngạc.
“Lẽ nào là cậu chủ ở Yên Kinh đó sao, nhưng sao có thể chứ, ai cậu ấy đến hoang mạc này làm gì”.
Bạch Tinh liền cười lớn: “Xem ra anh Chu đã đoán ra rồi, anh Trần cũng là có chút hiềm khích với Mạc Lang, cho nên mới ngồi ở đây đó, hơn nữa nếu không có anh Trần thì chúng ta hôm nay đã không gặp nhau ở đây rồi”.
Chu Tầm ngạc nhiên nói: “Nếu nói như vậy thì là cậu Trần lên kế hoạch đối phó Mạc Lang sao? Và nhà họ Bạch các cậu cũng chỉ là một mắt xích trong kế hoạch này?”.
Bạch Tinh thản nhiên gật đầu.
Trần Phong lúc này lại cười nói: “Anh Chu, tôi không dám nhận câu nói đó đâu, nếu muốn đối phó Mạc Lang, chỉ dựa vào tôi tuyệt đối không thể làm được, đương nhiên vẫn phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau quét sạch bọn Mạc Lang kia đi như quét rác luôn”.
Chu Tầm biết là Trần Phong đã vô cùng vui mừng, thậm chí còn niềm nở nhìn sang, khi thấy Trần Phong nói vậy, anh ta càng vui hơn: “Cậu Trần, nếu có cậu tham gia thì ngày Mạc Lang biến khỏi hoang mạc chắc chắn sẽ không còn xa nữa”.
Cảm xúc vui mừng này rất dễ lan tỏa sang những người bên cạnh, mọi người đều đang vui cười, chỉ có duy nhất một người là Chu Chỉ Nhi mà Trần Phong không biết kia thì chỉ hơi mỉm cười, như kiểu lấy lệ.
Mọi người cười xong, Bạch Tinh vẫn nghiêm túc nói: “Anh Chu ạ, tuy anh Trần đồng ý giúp đỡ, nhưng nền tảng của anh Trần ở tận Yên Kinh, nếu giao đấu với Mạc Lang thì chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức đó”.
Chu Tầm cũng nghiêm túc gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, đây cũng vốn là việc chúng ta phải làm, còn cậu Trần có thể giúp đỡ, đối với chúng ta mà nói đã là sự hỗ trợ lớn nhất rồi”.
Nói xong, anh ta lại xúc động nhìn về phía Trần Phong.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo với anh Chu nữa, lần này đối phó với Mạc Lang, nhà họ Bạch chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý về cái chết, nếu không phải Mạc Lang chết thì chính là nhà họ Bạch tôi biến mất hoàn toàn khỏi hoang mạc. Và đây cũng là điều mà chúng tôi muốn nói với nhà họ Chu, hi vọng nhà họ Chu có chuẩn bị trước”.
Câu nói này hình như khiến Chu Tầm và Chu Chỉ Nhi đều hơi ngạc nhiên, mặt hai người có chút biến sắc.
Chu Tầm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý của nhà họ Bạch thì chúng tôi đã biết, nhưng chuyện này...”.
Nhưng Chu Tầm còn chưa nói hết thì Chu Chỉ Nhi ngồi bên cạnh anh ta lại cướp lời: “Bác cả, nhà họ Chu chúng ta đương nhiên cũng sẽ dốc hết sức, đối phó với Mạc Lang chỉ có hai con đường là thành công và thất bại, nếu thua lẽ nào Mạc Lang lại bỏ qua cho chúng ta sao?”.
Chu Tầm nhìn Chu Chỉ Nhi với ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt kiên định của Chu Chỉ Nhi vẫn nở nụ cười nhẹ.
Chu Tầm không nghĩ nhiều, liền gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nếu đã nghĩ đến báo thù thì sẽ không được mập mờ nữa, suy nghĩ của chúng tôi cũng giống với nhà họ Bạch”.
Anh ta nói xong, mấy người nhà họ Bạch cũng yên tâm hẳn.
Chỉ có Trần Phong thêm phần tò mò về Chu Chỉ Nhi vừa nhanh miệng kia, nếu không có Chu Chỉ Nhi nhắc nhở, Chu Tầm chắc vẫn còn do dự.
Sự quyết tâm của các bên cũng là cơ sở để quyết định có thể tiếp tục hợp tác hay không, nếu chờ đến thời khắc quan trọng lại có người chưa lâm chận đã bỏ chạy thì nguy to.
Nhưng kết quả giờ đây đã nhận được sự công nhận của hai bên, hai bên đều vui mừng, việc tiếp theo là bàn bạc chi tiết hơn.
“Nếu chúng ta đã biết suy nghĩ của nhau rồi thì chuyện tiếp theo chờ sau khi bữa tiệc kết thúc chúng ta sẽ bàn luận chi tiết, cậu thấy sao?”.
Bạch Tinh đương nhiên gật đầu đồng ý: “Những chuyện đó đã không phải do tôi phụ trách nữa, tôi đến đây chỉ là muốn quan tâm đến thái độ nhà họ Chu, bây giờ tôi cũng có thể yên tâm ra về nói với bố tôi rồi”.
Chu Tầm cũng mỉm cười, và ánh mắt của anh ta đột nhiên chuyển sang phía Bạch Tô, anh ta hỏi: “Vị này là cậu hai nhà họ Bạch đúng không, không ngờ lại còn trẻ mà giỏi như vậy”.
Bạch Tô nghe thấy Chu Tầm nhắc đến cậu ta, cũng chủ động trả lời: “Cảm ơn anh Chu đã quá khen”.
“Đâu có quá khen đâu, tên cậu hai nhà họ Bạch đã nổi tiếng cả hoang mạc rồi, và ở Lan Thành, cho dù mấy vị nhà họ Thiên khi nghe đến tên của cậu Bạch cũng đều phải khen ngợi”.
Bạch Tô khiêm tốn nói: “Chỉ là bạn bè trêu đùa nhau thôi, anh Chu đừng nghĩ là thật”.
Và lúc này Chu Tầm nói với Chu Chỉ Nhi ngồi bên cạnh anh ta: “Chỉ Nhi, cháu phải học hỏi cậu hai nhà họ Bạch đó, cháu cũng đang quản lý doanh nghiệp nhà họ Chu chúng ta, nếu học được chút ít từ cậu Bạch, thì chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều”.
Nghe đến đây, nếu còn chưa hiểu ý của Chu Tầm thì đám người này không còn phải thảo luận việc đối phó với Mạc Lang nữa rồi.
Việc anh ta muốn làm mối cho Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô quả thực quá rõ ràng.
Chu Chỉ Nhi cũng bật cười: “Vâng, bác cả, cháu cũng thỉnh thoảng có nghe nói đến tên của anh Bạch, và cũng rất ngưỡng mộ, nếu anh Bạch không chê thì Chỉ Nhi muốn đi theo làm học trò của anh Bạch ạ”.
Bạch Tô cũng sững sờ, nhưng nhìn Chu Chỉ Nhi dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, nên cậu ta đương nhiên không thể nào từ chối.
“Em Chỉ Nhi à, đều là học hỏi lẫn nhau thôi, em không cần phải nghiêm túc vậy đâu”, cậu ta cũng cố gắng thể hiện sự khiêm tốn.