LONG TẾ

“Ha, ha, được, tôi đã hiểu được điểm then chốt chính của Thiên Sơn kiếm pháp, tới đi, tung ra toàn bộ thực lực của cậu!”.

Bóng Võ Chí Châu xuất hiện ở chỗ cách hơn tám mét, kéo giãn khoảng cách với Thiên Ưng, không hề giấu giếm mà khen ngợi Thiên Ưng.

“Đến đi, tôi hi vọng cậu có thể khiến thôi thay đổi sắc mặt lần nữa!”, Võ Chí Châu mỉm cười, xem ra rất coi trọng vãn bối này.

“Võ đại sư quá lời rồi!”.

Thiên Ưng vừa dứt lời thì bóng người lao thẳng vào Võ Chí Châu, thanh kiếm sắc trong tay vung vẩy không ngừng, các chiêu thức liên tiếp chém, chặt, đâm được Thiên Ưng thi triển ra, nhưng tiếc là lần này đều bị Võ đại sư dễ dàng tránh hết.

Nhưng Thiên Ưng không dừng lại, mà liên tục vung mười mấy kiếm, kiếm pháp kì lạ, cổ quái này ép Võ Chí Châu lùi lại lần nữa.

Thiên Ưng nhắm chuẩn cơ hội, nhảy lên, mười mấy kiếm vừa nãy hóa thành một kiếm, chém xuống dưới, nhất kiếm trảm Thiên Sơn, nòng cốt của Thiên Sơn Kiếm Pháp, kiếm này có thể chém trời, kiếm này có thể rạch đất.

Lúc này Thiên Ưng đã hòa làm một với kiếm, một nhát chém từ trên trời xuống của Thiên Ưng, khí thế hào hùng, cứ như bất kì ai, bất kì thứ gì cũng không thể ngăn được nhát kiếm này.

Gần như ngay khi bóng Thiên Ưng nhảy xuống từ trên cao, Võ Chí Châu đã vội vàng cử động người, nghiêng người tránh được một nhát chí mạng, may mắn tránh nhanh nếu không thì chắc chắn chết rồi.

Cảnh này, dù là Quản Nam Thiên, Kinh Nhất, Cơ Vô Thường hay Phương Chính đại sư đều nhìn trong mắt, Thiên Ưng mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều.

Mắt Trần Phong lộ vẻ suy tư, thực lực của Thiên Ưng này quả nhiên là không tầm thường, dù là mình đấu với anh ta, muốn chiến thắng cũng cực kì khó khăn.

Ở một chỗ khác, Sở Hà vẫn là biểu cảm khinh thường kia, mặc dù cảnh vừa nãy khiến anh ta hơi kinh ngạc, nhưng anh ta cứ như có thực lực tuyệt đối có thể chiến thắng Thiên Ưng.

“Thiên Ưng, dừng ở đây thôi, biểu hiện của cậu rất tốt, rất đáng kinh ngạc!”.

Đúng lúc này Võ Chí Châu đột nhiên lên tiếng ngừng đấu võ, còn khen không ngớt miệng với Thiên Ưng.

“Võ đại sư, quá khen rồi, Tiểu Thiên nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Võ đại sư!”.

Thiên Ưng vẫn rất khiêm tốn, chắp tay lạy Võ Chí Châu, sau đó xoay người đi về chỗ Thương Bác.

Thấy Thiên Ưng đi tới, Thương Bác mỉm cười, nội tâm cực kì đắc ý.

Biểu hiện của Thiên Ưng hôm nay cực kì xuất chúng, so với Tam Giới và Cơ Uẩn trước đó thì mạnh hơn nhiều, dựa vào thực lực của anh ta, biết đâu lần này có thể lấy được suất võ học duy nhất, sẽ càng khiến phái Thiên Sơn nở mày nở mặt.

Với biểu hiện của Thiên Ưng, Cơ Vô Thường, Phương Chính đại sư cũng nhìn ra thực lực của Thiên Ưng mạnh thế nào, mạnh hơn so với Cơ Uẩn, Tam Giới, điều này khiến bọn họ buồn bực không thôi.

Phương Chính nghĩ đến đây thì lại nhìn Tam Giới một cái, chỉ muốn đập hai phát lên cái đầu trọc lốc của anh ta.

Ông ta cực kì rõ ràng, nếu Tam Giới dùng hết sức, thì chắc chắn sẽ không kém hơn Thiên Ưng mấy, dù cuối cùng không thể lấy được suất võ học, cũng không đến mức làm Phật môn mất mặt.

“Tiếp theo ai lên?”.

Võ Chí Châu nhìn hai người Trần Phong và Sở Hà, đợi câu trả lời của họ.

“Đồ tôm tép, cho cậu một cơ hội, cậu lên trước đi, tôi sợ tôi vừa thể hiện thực lực thì cậu sẽ sợ đến không thể tự lo nổi cho mình, đến lúc ấy nếu cậu muốn quỳ xuống đầu hàng với tôi trước thì cuộc chiến sinh tử của chúng ta sẽ toi mất!”.

Sở Hà không trả lời câu nói của Võ Chí Châu, mà mắt lóe sáng một cái nhìn Trần Phong, trong ánh mắt toàn là khinh không và mỉa mai, dường như sự sống, cái chết của đối phương chỉ là một suy nghĩ của mình.

Những người có mặt đều nghe thấy lời nói ngông cuồng của Sở Hà, Võ Chí Châu, Quản Nam Thiên đều cau mày.

Lúc này bọn họ đã nhìn ra rồi, Sở Hà và Vương Nhất Đao đến không phải vì suất số một võ học gì đó, mà là muốn giết chết Trần Phong, để trả thù mối thù Kinh Nhất chém một cánh tay Vương Nhất Đao năm xưa.

“Ha, giờ tôi chấp nhận khiêu chiến của anh, đợi tôi kết thúc tuyển chọn, thì sẽ tiễn anh lên đường!”.

Trần Phong không thèm nhìn Sở Hà, cười khẩy nói.

Sở Hà hết lần này đến lần khác khích bác anh bằng lời nói, mắng chửi các sư huynh của anh, đã chạm vào vảy ngược của Trần Phong, khơi gợi sát khí của anh.

“Hạng con kiến, không biết phép tắc!”.

Thấy chiêu khích tướng của mình hiệu quả, nội tâm Sở Hà cười khẩy, còn Vương Nhất Đao lúc này ở một bên cũng khó giấu được niềm vui trong lòng, xem ra mối thù chém cụt tay của mình có thể báo rồi.

Mà hai thầy trò bọn họ không biết sự khinh thường và kinh ngạc ẩn chứa trong mắt Võ Chí Châu và Quản Nam Thiên.

Phải biết là trước đó Trần Phong đã đích thân giết nhóm Cảnh Đằng, bọn họ hiểu quá rõ thực lực của Trần Phong, hai thầy trò này đúng là muốn chết.

Vừa nghĩ đến kết cục của bọn họ, Võ Chí Châu âm thầm thở dài, với cuộc tuyển chọn hôm nay càng giống như là làm cho có.

Nếu không phải phái Thiên Sơn, Phật Tông Tây Vực, nhà họ Cơ, nhà họ Vương đều có người tham gia tuyển chọn, thì Võ Chí Châu đã trực tiếp cho Trần Phong suất cuối cùng của đại hội võ thuật rồi.

Nhưng không thể không để ý đến mặt mũi của mấy nhà khác, nên mới bày ra buổi tuyển chọn, coi như là nể mặt bọn họ chút.

Trong mắt ông ấy, Trần Phong chắc chắn là người mạnh nhất dưới giai đoạn giữa Hóa Kình, không có ai có thể là đối thủ của Trần Phong ở giai đoạn đầu Hóa Kình.

“Anh mặc bỉm chưa? Lát nữa đừng có sợ đến mức tè dầm đấy!”.

Trần Phong không nhìn Sở Hà kia, mà bước ra mấy bước, chuẩn bị chấp nhận tuyển chọn.

Trận chiến này anh phải dốc hết sức, anh phải khiến mọi người kinh ngạc, anh phải làm được việc sau khi ra tay thì không có ai dám cười nhạo Kinh Nhất nữa.

Bên tai vang lên giọng của Trần Phong, sát ý của Sở Hà càng nồng đậm hơn, nhưng thấy đối phương lại đi về phái Võ Chí Châu, nên không nói gì, anh ta không vội, theo anh ta thấy Trần Phong này chẳng qua chỉ là một con kiến, lát nữa anh ta sẽ giết chết đối phương trước mặt mọi người, trả thù cho sư phụ Vương Nhất Đao.

Vương Nhất Đao không nói gì, nở nụ cười khẩy, để bồi dưỡng Sở Hà bọn họ đã trả một cái giá cực kì đắt, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Sở Hà, vừa nãy sở dĩ để Trần Phong ra tay trước chính là sợ sau khi Sở Hà để lộ thực lực thì đối phương sẽ nuốt lời vì sợ hãi.

Hiện tại Trần Phong đã ra trận trước, vậy không còn gì phải lo cả, lát nữa chỉ cần xem màn biểu diễn của Sở Hà là được.

Còn Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Thương Bác thì nhìn Trần Phong với ánh mắt mong đợi, không biết Trần Phong sẽ mang lại bất ngờ gì cho họ.

Là người nắm quyền đời trước của Phật Tông Tây Vực, nhà họ Cơ, phái Thiên Sơn, bọn họ không hề xa lạ với nhà họ Cảnh, mặc dù bọn họ không tận mắt chứng kiến cuộc đấu của Trần Phong và Cảnh Đằng.

Nhưng Trần Phong có thể giết Cảnh Đằng, đã chứng minh thực lực của Trần Phong mạnh thế nào.

Huống hồ Trần Phong còn có sự tích giết võ sĩ nước R, người mạnh Bảng Thần, việc này khiến họ tràn ngập hiếu kì với Trần Phong này.

Dưới ánh nắng ban mai, Trần Phong dịch bước chân, đi về phía Võ Chí Châu, khí tức trên người Trần Phong không thể cảm ứng được, cứ như không phải chiến đấu mà là đang giải sầu.

“Hửm?”.

Trước khi đấu, lòng lặng như nước, không có bất kì gợn sóng nào, sự vững vàng này không phải cái người bình thường có thể làm được.

Vừa nãy mặc dù Thiên Ưng cũng như vậy, nhưng khí thức của anh ta bình lặng là để tích sức, không phải bình tĩnh như Trần Phong bây giờ.

Cảnh này đã thu hút sự chú ý của Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Vô Thường, họ đều là người mạnh trong võ đạo, đương nhiên có thể nhìn ra.

Võ sĩ không cần biết thực lực mạnh thế nào, tâm cảnh cũng là thứ cực kì quan trọng, chỉ nhìn điểm này thôi thì Trần Phong đã mạnh hơn truyền nhân của họ nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc