Đồ đã nguội, hơn nữa còn có mùi tanh, nhưng anh không để ý, nuốt mấy miếng thịt không có mùi vị vào bụng, anh mới cảm giác được sự tồn tại của dạ dày.
Lúc này Thanh Khâu bước tới.
“Ông ta bảo tôi nói với cậu, mạng của cậu tạm thời để lại cho cậu, ông ta nhất định sẽ đến lấy”.
Anh ta vừa ngồi xuống đã nói luôn.
Trần Phong biết ông ta ở đây là ai, nhưng lúc này anh không quan tâm, có thể sống được thêm ngày nào hay ngày đó, những chuyện khác đợi bao giờ ông ta đến thì tính sau.
Thanh Khâu nhìn thấy bát canh gà ở bên cạnh đã hết rồi, bèn hỏi Trần Phong có muốn ăn nữa không.
Trần Phong gật đầu, không lâu sau Thanh Khâu lại mang một bát canh gà nóng hôi hổi đến.
“Ông ta có thù với cậu à?”.
Ngồi xuống lần nữa, Thanh Khâu lại hỏi.
Trần Phong nghĩ một lúc, gần như mối thù này chẳng liên quan gì đến anh cả.
Anh em họ Nhiếp đến gây phiền phức cho anh đã khó hiểu lắm rồi, mà khi bọn họ chết, tông sư kia lại đến, càng khiến Trần Phong bực bội.
Anh chỉ là một người bị hại trong trận chiến này, thậm chí bị rơi vào như thế nào anh còn chẳng biết.
“Tôi biết có người đang hại tôi, thậm chí ngay từ đầu đã là kế hoạch của hắn, giờ tôi không biết là ai, nhưng tôi nhất định sẽ tóm cổ được hắn”, Trần Phong đay nghiến nói.
“Cậu nên tính toán xem làm sao bảo toàn được tính mạng mình thì hơn”, Thanh Khâu nói.
Trần Phong cười khổ, có thể sống lại từ trong tay một tông sư đã không dễ dàng gì rồi.
“Nếu như tôi có thể trở thành tông sư, vậy khả năng sẽ dễ hơn một chút”.
Đây chỉ là một câu tự chế nhạo của Trần Phong.
Nhưng Thanh Khâu lại nghiêm túc nói: “Vậy thì cậu nhất định phải gi3t chết một vị tông sư, con số 12 giờ chắc chắn đã đủ rồi”.
“Muốn trở thành tông sư phải giết một tông sư, mà muốn giết một tông sư lại bắt buộc phải trở thành một tông sư, cái này chẳng khác nào câu chuyện gà đẻ trứng, trứng lại nở ra gà. Một nghịch lý không thể phá giải”, Trần Phong cười nhạo nói.
Thanh Khâu không nói nữa, có thể anh ta cũng cảm thấy như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, sức khỏe của Trần Phong đã gần như hồi phục.
Những việc có thể làm không nhiều, cho nên đều là Thanh Khâu giúp đỡ chăm sóc, Trần Phong cũng rất cảm kích anh ta.
Chiều hôm đó, có người đi vào khu núi rừng đó, mục tiêu của người đó rõ ràng là căn nhà nhỏ mà Trần Phong đang ở.
Người này cao gần hai mét, mặt để râu quai nón, cơ bắp khỏe mạnh như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn.
Người đó đến căn nhà thấy Trần Phong đang ngồi đó liền hỏi: “Ở đây vẫn còn một vị tông sư?”.
Trần Phong nhìn thấy anh ta từ xa, nhưng vừa nhìn đã nhận ra ngay anh ta không phải là Nhiếp Hoa Phong, cho nên cũng không động đậy.
Đợi đến khi anh ta lên tiếng hỏi, anh biết là anh ta đến tìm Thanh Chi, nhưng Thanh Chi không có ở đó, anh bèn trả lời: “Không có, anh tìm nhầm chỗ rồi”.
Người đàn ông gần như không tin, lại hỏi: “Nhưng tôi nghe nói ở đây có một vị tông sư, lẽ nào anh không biết sao?”.
Trần Phong mặc kệ anh ta, anh ta đến tìm Thanh Chi, chắc làm muốn học gì đó.
Thấy Trần Phong không để ý đến mình, anh ta có vẻ không vui, có thể là muốn đi chỗ khác tìm.
Thanh Khâu đi từ trong ra nói: “Ở đây từng có một vị tông sư, nhưng đã lâu lắm rồi không thấy quay lại”.
Chắc chắn anh ta đã nghe thấy câu hỏi vừa nãy của người đàn ông.
Người đàn ông cảm kích nhìn Thanh Khâu một cái.
“Vậy à, vậy anh có biết lúc nào cô ấy quay lại không?”, anh ta lại hỏi.
Câu này thì Thanh Khâu không thể trả lời được, anh ta cũng đang chờ Thanh Chi quay lại.
“Không biết”, anh ta lắc đầu.
Người đàn ông không có được thông tin, nhìn một lúc, cuối cùng vẫn rời đi.
“Anh đợi Thanh Chi quay lại để làm gì?”.
Hai phút sau, Trần Phong hỏi.
Thanh Khâu không trả lời, vẫn cứ làm việc của mình.
Trần Phong cũng không quan tâm nữa, tiếp tục ăn quả lựu trong tay.
Thanh Khâu đang đợi Thanh Chi, còn Trần Phong thì lại chẳng biết mình đang đợi cái gì, anh không dám quay lại thành phố, sợ Nhiếp Hoa Phong tìm đến mình, nhưng trốn ở đây, liệu có biến thành người rừng không?
Có lẽ anh đang muốn thử tìm giải pháp.
Hai ngày nữa trôi qua, một người không ai ngờ tới lại đến khu rừng.
Trần Phong nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục cung đình dắt một đứa trẻ đến trước cửa, bỗng chốc khiến anh hơi sợ hãi.
Nhưng đứa trẻ thì ngược lại, nhìn thấy Trần Phong lại rất đỗi vui mừng, nụ cười trên môi rạng rỡ, nếu như không phải người phụ nữ kia kéo cô nhóc lại, thì chắc cô nhóc đã lao tới rồi.
“Sao cậu vẫn ở đây? Chẳng phải tôi bảo cậu rời đi rồi sao?”.
Vừa gặp, người phụ nữ mặc trang phục cung đình đã lạnh nhạt nói.
“Bởi vì một chuyện...”.
Trần Phong cũng không biết phải giải thích thế nào, may mà người phụ nữ cũng không thực sự muốn nghe, ngắt lời Trần Phong nói.
“Thôi bỏ đi, may mà cậu vẫn ở đây, đứa nhóc này muốn gặp cậu, cậu nói chuyện với nó đi”.
Nói xong cô ta liền thả tay cô nhóc ra.
Cô nhóc giống như con ngựa bị tuột dây cương, lao vụt tới.
Thật ra Trần Phong cũng cảm thấy khá thú vị, ký ức của cô nhóc này đã từng bị gián đoạn, cho nên lần hai bọn họ gặp mặt thật ra mới có mấy hôm, nhưng không biết tại sao cô nhóc lại rất bám anh.
Có thể Trần Phong là người đầu tiên cô nhóc nhìn thấy sau khi tỉnh lại, nên tự nhiên có chút gần gũi.
Trần Phong giữ cô nhóc lại trước mặt, quan sát cô nhóc một cách cẩn thận.
Trông cô nhóc khỏe mạnh hơn lúc trước rất nhiều, thậm chí không gầy còm như da bọc xương nữa.
Lúc Trần Phong nhìn cô nhóc, cô nhóc cũng nhìn anh.
Cô nhóc cười, cười rất vui vẻ.
“Cháu nhớ chú à?”, Trần Phong hỏi.
Cô nhóc hình như không thích nói chuyện, chỉ gật đầu.
“Cháu sống có tốt không?”, Trần Phong lại hỏi.
Nhưng dường như câu hỏi này khiến cô nhóc trầm mặc, cô nhóc ngập ngừng một lúc rồi mới lắc đầu.
Nghe thấy câu trả lời này, Trần Phong cũng chẳng có cách nào.
Anh im lặng, nhưng lúc anh đang định nói gì đó để an ủi cô nhóc, thì người phụ nữ mặc trang phục cung đình nói: “Được rồi, bây giờ cháu gặp được cậu ta rồi, theo tôi về!”.
Cô ta nói với đứa trẻ, hình như cô ta đến đây chính là để cô nhóc này gặp Trần Phong một cái, chỉ một cái thôi.
Trần Phong có vẻ không nhịn được, anh nhìn người phụ nữ, không hài lòng nói: “Cô đâu phải là gì của cô nhóc này, nhóc ấy muốn làm gì thì cứ để nhóc ấy làm”.
Anh biết làm thế nhất định sẽ khiến người phụ nữ nổi giận, nhưng gương mặt tủi thân của cô nhóc đã cho anh thêm dũng khí.
“Cậu dám nói năng với tôi như vậy à?”, người phụ nữ nhìn Trần Phong, ánh mắt lạnh lùng như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.
“Đúng thế, hôm nay tôi sẽ không để cô đưa cô nhóc đi đâu”, có thể là vì bên cạnh người phụ nữ không có ai, cũng có thể là vì cô nhóc kia cầm tay anh, nhưng bất luận là vì lý do gì, thì Trần Phong cũng đã nói ra.
Có vẻ như vì nghe thấy có tiếng cãi nhau bên ngoài, Thanh Khâu cũng đi ra, lúc này anh ta hầu như đang suy ngẫm, đó là công việc của anh ta.
Lúc anh ta đi ra, nhìn thấy người phụ nữ mặc trang phục cung đình, anh ta kinh ngạc nói: “Cô Bạch, sao lại đến đây?”.
Người phụ nữ mặc trang phục cung đình nói: “Là vì tên này”.
Theo ánh mắt của dì Bạch, Thanh Khâu nhìn sang Trần Phong, nhưng vẫn thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Đạo hữu Trần Phong?”.