LONG TẾ

“Tình hình thế nào rồi? Rốt cuộc là thua hay thắng?”.

Có người nuốt nước miếng hỏi, trận đấu tiến hành đến mức này đã vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.

Cầu vồng kiếm khí kia của môn đồ Kiếm Thánh, nếu đổi lại là võ sĩ bình thường thì dù là giai đoạn cuối Ám Kình cũng sẽ bị chém chết.

Nhưng nếu là Trần Phong, trong lòng mọi người thực sự không chắc chắn.

Nửa phút nữa lại trôi qua, bụi đất trên võ đài cuối cùng cũng tan đi nhiều, cảnh tượng trên võ đài cùng hiển hiện ra.

Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trên võ đài, mọi người ngay lập tức hít vào một hơi.

Trên võ đài có thêm một vết nứt rất bắt mắt!

Vết nứt này phải dài hơn ba mét, cao bằng nửa người!

Vết nứt này hiển nhiên là do môn đồ của Kiếm Thánh chém!

Trần Phong đâu?

Võ đài được đúc bằng bê tông bị chém thành như này, Trần Phong chắc…

Trần Phong không sao!

Trần Phong vẫn đứng chắp tay sau lưng ở giữa võ đài, giữ tư thế trước đó.

Nếu phải nói có gì khác với lúc trước, thì là quần áo của Trần Phong có thêm mấy cái lỗ, sắc mặt cũng tái hơn trước một chút.

Mà nhìn lại thanh niên chém ra một nhát đáng sợ kia, lúc này lại quỳ một gối trước mặt Trần Phong, thất khiếu chảy máu, dáng vẻ cực kì thê thảm.

“Rầm!”.

Thanh niên không cam lòng nhìn Trần Phong một cái, sau đó sững sờ ngã ra đất, ngay lập tức tắt thở.

“Trần Phong thế mà thắng rồi…”.

Dưới võ đài, giọng Hồ Khải Tinh hơi run rẩy, sắc mặt cũng có thêm vài phần kinh sợ, trận đấu trước, Trần Phong đánh bại thanh niên thấp gầy bằng một đấm, mặc dù tạo cho cậu ta cú sốc rất mạnh, nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng trận này, không ngờ Trần Phong lại đỡ được một nhát đáng sợ như vậy như không hề có chuyện gì.

Đây là thực lực dã man thế nào chứ?

Có còn là người không?

“Cậu ta thắng rồi”, Trương Thiên Dụ thở dài, sau đó từ từ nhắm mắt lại, anh ta cũng hơi khó chấp nhận kết quả trước mặt, nhưng anh ta buộc phải chấp nhận.

Thực lực mà Trần Phong thể hiện ra lúc này đã lấn át tất cả tuyển thủ của hai hiệp hội thương nhân.

“Đây mới là thực lực chân chính của cậu sao?”.

Vương Càn ngồi trên xe lăn cười gượng một tiếng, tối qua khi Sở Dật Phi nói Trần Phong và cậu ta sàn sàn nhau, cậu ta còn cảm thấy mình bị coi thường.

Nhưng lúc này, cậu ta mới hiểu, tối qua sở dĩ Sở Dật Phi nói vậy chỉ là vì nể mặt cậu ta.

Thực lực chân chính của Trần Phong chắc chắn hơn cậu ta nhiều.

Thậm chí có thể nói, cậu ta và Trần Phong căn bản không ở cùng một đẳng cấp.

Một nhát mà môn đồ Kiếm Thánh chém ra, cậu ta cũng có thể đỡ được, nhưng cái giá của việc đỡ một nhát đó là nửa cái mạng.

Còn cái giá Trần Phong đỡ một nhát đó chẳng qua chỉ là quần áo thủng mấy lỗ.

Đây chính là cách biệt của cậu ta và Trần Phong!

Thi thể của môn đồ Kiếm Thánh được khiêng xuống.

Các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đều mặt mày xám xịt, Miyamoto Yuichi thì tức đến mức cơ thể run rẩy.

Hai người rồi!

Trận đấu tiến hành đến lúc này đã chết hai môn đồ của Kiếm Thánh rồi!

Hơn nữa người vừa chết còn là một môn đồ cực kì được yêu quý của Kiếm Thánh.

Ông ta phải nói sao với Kiếm Thánh đây?

“Vô sỉ! Vô sỉ hết sức! Quản Nam Thiên các ông sao có thể để võ sĩ Hóa Kình tham gia trận đấu cược?”.

Ở hàng ghế vip, Miyamoto Hanzo cũng tức đến run rẩy, lúc này đây, nếu ông ta còn không nhìn ra cảnh giới thực sự của Trần Phong thì ông ta quả là ngu ngốc.

Hóa Kình!

Chắc chắn là Hóa Kình!

Hơn nữa còn là kiểu đã vào Hóa Kình một thời gian rồi!

Nếu không thì một nhát của môn đồ Kiếm Thánh, anh căn bản không đỡ nổi.

“Miyamoto, trong quy tắc của trận đấu cược, hình như không có không cho phép võ sĩ Hóa Kình tham gia đấu cược nhỉ?”, Quản Nam Thiên cười tủm tỉm nói, ông lúc này rất vui.

Vui vì Trần Phong đánh chết môn đồ của Kiếm Thánh, còn vui vì thực lực của Trần Phong.

Quá bất ngờ.

Đến cả ông ấy cũng không ngờ được, thực lực của Trần Phong lại là Hóa Kình!

Hóa Kình 25 tuổi!

Có thể nói là xưa giờ chưa từng có!

Ít nhất là trong giới võ thuật Hoa Hạ, chắc chắn không ai có thể đột phá Hóa Kình trước 25 tuổi.

Trước Trần Phong, người trẻ tuổi nhất đột phá Hóa Kình trong giới võ thuật Hoa Hạ là Chu Phá Thiên - tông chủ của Côn Lôn Tông.

Ba mươi ba tuổi.

Chu Phá Thiên vào năm 33 tuổi đột phá Hóa Kình.

Ông ấy là người giữ kỉ lục đột phá Hóa Kình sớm nhất Hoa Hạ.

Nhưng hôm nay, kỉ lục này lại bị Trần Phong phá rồi, hơn nữa còn là phá vỡ với cách biệt đáng sợ - 8 tuổi.

Sau hôm nay, tên của Trần Phong chắc chắn sẽ vang danh cả giới võ thuật Hoa Hạ.

Miyamoto Hanzo cứng họng, đúng vậy, trong quy tắc không có điều khoản không cho phép võ sĩ Hóa Kình tham gia trận đấu…

Nhưng để đề phòng võ sĩ Hóa Kình tham gia, họ đã cố tình đặt ra quy định võ sĩ trên 30 tuổi không được tham gia.

Nhưng ai mà ngờ được, Hoa Hạ thế mà lại có quái thai như Trần Phong, anh đúng là đã phá vỡ lẽ thường của việc tu luyện.

Dù có bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đột phá Hóa Kình trước 30 tuổi.

“Còn đấu nữa không?”, Quản Nam Thiên mỉm cười nhìn Miyamoto Hanzo, nếu Miyamoto Hanzo còn muốn tiếp tục đấu, vậy vừa hay có thể để Trần Phong ra đòn chết người, giết thêm hai thiên tài nước R nữa.

“Không đấu nữa, nhận thua”, Miyamoto Hanzo nghiến răng nói, còn đấu cái quái gì, võ sĩ Ám Kình và võ sĩ Hóa Kình căn bản không có gì để đấu hết.

Đừng nói một người, kể cả mười võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cùng lên thì chưa chắc đã thắng được Trần Phong.

“Nhận thua?”, Quản Nam Thiên nhếch mép trêu tức: “Ông chắc chắn muốn nhận thua?”.

“Nếu muốn nhận thua thật thì hai vật báu kia thuộc về Hiệp hội thương nhân Trung Hải đấy”.

“Tôi chắc chắn!”, Miyamoto Hanzo nghiến răng ken két, trong mắt không ngừng phun trào lửa giận.

Nhọ rồi!

Lần này nhọ thật sự!

Dù họ không muốn thừa nhận, nhưng phải nói là Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lần này đúng là nhọ thật.

Không những tổn thất mấy thiên tài, mà tiền cược giá trên trời hai trăm tỉ với hai vật báu kia cũng không lấy được.

Đúng là mất cả chì lẫn chài.

Tất cả đều tại Trần Phong!

“Vậy bảo Tiểu Từ tuyên bố kết quả đi”, Quản Nam Thiên hơi tiếc nuối dặn dò một câu, vốn còn định để Trần Phong giết chết hai thiên tài nước R, nhưng không ngờ, Miyamoto Hanzo lại “thức thời” thế.

Tiểu Từ trong miệng Quản Nam Thiên chính là trọng tài trung niên.

Nghe thấy Miyamoto Hanzo thế mà lại nhận thua luôn, Tiểu Từ chợt kinh ngạc ra mặt.

Hiệp hội thương nhân Trung Hải và Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã tổ chức bảy lần đấu cược, đấu cược chưa kết thúc mà đã nhận thua thì đây là lần đầu.

“Trận đấu cược lần này đến đây kết thúc, bên giành chiến thắng cuối cùng là Hiệp hội thương nhân Trung Hải!”

Tiểu Từ cao giọng công bố kết quả với vẻ mặt quái dị.

Bên dưới ngay lập tức xôn xao.

“Là sao? Không phải vẫn còn hai trận à? Sao lại kết thúc luôn?”.

“Hình như Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy nhận thua trước rồi”.

“Nhận thua trước?”.

Tất cả mọi người lại lần nữa ồn ào, Hiệp hội thương nhân Trung Hải và Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã tổ chức bảy lần đấu cược trong 35 năm qua, những trận đấu ngày xưa, dù xảy ra chuyện gì thì lần nào hai bên cũng đều chiến đấu đến trận cuối cùng.

Nhưng lần này, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lại phá lệ nhận thua trước…

Bình luận

Truyện đang đọc