LONG TẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bố, có khách đến sao bố không rót trà nước cho người ta, hai người ngồi nhé, tính khí bố tôi như vậy, hai người đừng để ý”.  

Nói rồi, Dương Hình Ý lấy ghế ra đưa đến trước mặt hai người Trần Phong.  

Trần Phong cũng cười nhận lấy cái ghế, nhưng Thanh Chi chỉ lạnh lùng nhìn ông lão một cái, dường như vẫn đang chờ ông lão đó trả lời.  

Dương Hình Ý ngây người ra nhìn Thanh Chi, cũng không biết nói gì, có hơi lúng túng.  

Ông lão cảm nhận được ánh mắt của Thanh Chi, nên nói với cô ta: “Ngồi đi, để tôi suy nghĩ đã”.  

“Mong ông suy nghĩ cho kỹ. Tôi cho ông thời gian một ngày, ngày mai tôi sẽ lại đến”.  

Cuối cùng Thanh Chi cũng không ngồi xuống cái ghế mà Dương Hình Ý đưa ra.  

Cô ta nói với Trần Phong đang ngồi bên cạnh: “Chúng ta đi thôi”.  

Trần Phong vừa mới ngồi xuống cũng giật mình, nhưng vẫn nhìn Dương Hình Ý với biểu cảm áy náy, sau đó rời đi cùng Thanh Chi.  

Đợi sau khi ra ngoài, Trần Phong mới tò mò hỏi: “Rốt cuộc hai người định làm gì, hai người đều là thân phận tông sư, lẽ nào còn phải tụ họp lại với nhau để làm gì sao?”.  

Tông sư ngay từ đầu đã là một cái danh được tất cả mọi người ngước nhìn, mà nếu đến bọn họ cũng bắt đầu lo lắng điều gì đó, thì không tưởng tượng nổi đó sẽ là một việc kinh khủng đến cỡ nào.  

Có lẽ tất cả mọi người đều sẽ tò mò, mà Trần Phong thì cũng không ngoại lệ.  

Phản ứng của Thanh Chi với câu hỏi của Trần Phong lần này cũng giống như những lần khác. Cô ta không nói gì cả, im lặng đi ra chỗ bọn họ đỗ xe.  

Vừa đi ra chưa được bao lâu thì Dương Hình Ý ở đằng sau vừa đuổi theo vừa gọi: “Hai vị đợi đã”.  

Trần Phong dừng bước, nhưng hình như Thanh Chi không quan tâm, cô ta vẫn đi về phía chiếc xe.  

Đến khi Dương Hình Ý đi tới chỗ Trần Phong, anh mới hỏi: “Sao thế? Bố cậu có lời gì nhắn nhủ à?”.  

Dương Hình Ý chạy một mạch tới, cũng không thấy th ở dốc, chắc là cũng đã luyện ít võ công.  

Nghe Trần Phong hỏi, Dương Hình Ý liền trả lời: “Bố tôi bảo tôi nói với cô gái vừa nãy, ông ấy nói một ngày là đủ rồi.  

Trần Phong không hiểu câu này có nghĩa là gì, một câu đó thôi mà phải cố ý nhắc lại, mà chỉ nói có mỗi câu đó, Dương Hình Ý liền quay về.  

Trần Phong suy nghĩ về hàm ý bên trong, rồi ngẫm lại tất cả những gì vừa nghe được, gần như không hiểu cái gì cả, anh cứ như vậy mà đi ra xe.  

Ngồi lên xe, Thanh Chi đã yên vị trên ghế phụ lái, cô ta dựa vào ghế, nhìn giống như đang nhắm mắt tịnh dưỡng.  

Trần Phong bèn nói: “Ban nãy cậu ta nói, bố cậu ta bảo một ngày là đủ rồi”.  

Thanh Chi nghe thấy thế, không hề mở mắt ra, chỉ bình thản đáp: “Lão già này xem ra càng già càng kém rồi”.  

Trần Phong đến cuối cùng cũng không hiểu sự bí hiểm giữa bọn họ, có điều anh vẫn lái xe đưa Thanh Chi đi tìm chỗ nghỉ chân, có thể mai bọn họ vẫn phải quay lại đây.  

Bọn họ vẫn còn cách thành phố gần nhất một đoạn đường nữa, cho nên Trần Phong đã tìm một nhà nghỉ ở trong huyện, mặc dù đã là một nơi khá tốt ở đây, nhưng vẫn có chút tồi tàn.  

Vốn dĩ là ra ngoài ở, cũng đành chịu.  

Thanh Chi lại không có ý kiến gì, đến nơi rừng núi cô ta còn ở được, thì những nơi như thế này càng không thành vấn đề.  

Hai người mỗi người một phòng, cũng không xảy ra câu chuyện chỉ còn lại một phòng cũ rích. Ai nấy tự nghỉ ngơi, chờ đợi ngày hôm sau để đến gặp ông Dương.  

Nhưng Trần Phong vừa tắm xong thì đã có tiếng gõ cửa.  

Anh hiếu kỳ, lẽ nào là Thanh Chi định tìm anh nói chuyện gì đó?  

Nhưng còn chưa mở cửa, thì đã có rất nhiều tờ giấy được nhét qua khe cửa.  

Đương nhiên Trần Phong biết đó là gì, anh cũng không quan tâm. Nhưng chưa đầy một phút, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.  

Trần Phong tưởng sẽ hết ngay, nhưng lần này kéo dài liền mấy tiếng không dứt, mới khiến anh tò mò đi tới.  

Ngoài Thanh Chi ra thì rất khó có thể là ai khác, Trần Phong nghĩ.  

Nhưng đến khi anh mở cửa, không ngờ lại là tên đó.  

Tóc đỏ cũng ngây ra, anh ta nhìn Trần Phong, đứng hình mất mấy giây mới định thần lại.  

“Anh giai, sao anh lại ở đây?”.  

Anh ta nhiệt tình chào hỏi.  

Trần Phong bèn hỏi: “Sao lại là cậu?”.  

“Anh giai, chúng ta đúng là có duyên, thế mà lại gặp nhau ở đây”.  

Xem ra 300 nghìn tệ đó đã khiến tên tóc đỏ này vui sướng, cho nên việc thân thiết với Trần Phong cũng không tốn quá nhiều công sức.  

Trần Phong không muốn để ý đến anh ta, chỉ gằn giọng lên hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”.  

Tóc đỏ thấy Trần Phong không vui, lập tức nói ra nguyên nhân mình ở đây: “Anh, buổi tối ở đây một mình sẽ rất cô đơn, em đến để giúp một số người vơi bớt đi sự cô đơn đó, chỉ là không ngờ lại gặp anh ở đây”.  

Trần Phong cười lạnh lùng, anh không ngờ tên tóc đỏ ngoài làm lưu manh ra còn làm cả việc này.  

“Có điều, em nghĩ chắc là anh không cần rồi, chị dâu hôm nay em nhìn thấy tuyệt đối là một người đẹp hiếm có, anh thật là có phúc!”.  

Anh ta nói xong, còn tò mò nhìn vào trong phòng của Trần Phong.  

Trần Phong xoay đầu của anh ta nói: “Cậu nhìn vào bên trong là muốn nhìn thấy cái gì?”.  

Tóc đỏ vội vàng nhận sai.  

“Anh, em xin lỗi, thói quen, thói quen, em biết sai rồi”.  

Trần Phong cũng không để ý anh ta, chuẩn bị đóng cửa phòng, chờ sang ngày mai.  

Nhưng tên tóc đỏ lại tò mỏ nói: “Anh, chị dâu không ở trong phòng à?”.  

“Liên quan gì đến cậu?”, Trần Phong khó chịu nói.  

Tên tóc đỏ đó giống như là quan tâm anh trai của mình vậy, anh ta nói: “Em biết, anh ạ, đàn bà giống như là quần áo vậy, không thể quá xem trọng, nếu anh xem trọng bọn họ, vậy anh sẽ bị bọn họ xem thường. Nếu như anh thấy chán, chỗ em có mấy em hôm nay mới tới, nếu anh thích, em sẽ bảo mấy đứa nó đến bầu bạn với anh”.  

Anh ta nói có vẻ rất nghĩa khí, nhưng Trần Phong biết anh ta chỉ lại đang muốn vòi tiền Trần Phong mà thôi.  

“Tôi không có hứng thú, cậu cút về đi, đừng có làm phiền tôi nghỉ ngơi”.  

Nói rồi, anh cũng mặc kệ tên tóc đỏ đó nói gì, lập tức đóng cửa.  

Quay

Bình luận

Truyện đang đọc