LONG TẾ

Cơ hội tuyệt hảo lần này, với thủ đoạn của Trần Phong thì sao mà bỏ qua được, vội vàng thừa thắng xông lên, định kết thúc trận quyết đấu này.

Cảnh này rơi vào mắt Vương Nhất Đao, khiến ông ta giật mình, Sở Hà là đồ đệ duy nhất của ông ta, hơn nữa ông ta dốc lòng dạy dỗ nhiều năm như vậy, chỉ vì rửa nỗi nhục ngày xưa, để báo thù cho mình, nếu Sở Hà thua không chỉ mạng nó mất, mà mối thù của mình cũng không báo được, hơn nữa lần này có quá nhiều người xem, sau này nó chắc chắn sẽ không thể có chỗ đứng trong giới võ học nữa.

Nhưng sau khi quan sát kĩ càng, Sở Hà không bị thương nặng, không có vết thương nghiêm trọng, Vương Nhất Đao chợt thở phào, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Bóng dáng Sở Hà giật lùi lại nhanh chóng, người khác không cảm thấy gì, mà Kinh Nhất ở một bên xem nhìn cảnh này, thấy hơi quen thuộc, hình như đã từng thấy chiêu này, đúng lúc này anh ấy đột nhiên nhớ ra cái gì, hét to: “Trần Phong, cẩn thận!”.

“Cậu đi chết đi!”.

Gần như là cùng lúc với khi giọng Kinh Nhất vang lên, Sở Hà cũng mở bừng mắt, mặt anh ta lúc này vặn vẹo, cả gương mặt ngập sát ý, hai tay mở ra, hóa thành bảo đao sức mạnh vô địch, nhắm thắng vào Trần Phong đang đuổi đến, một đao chém xuống.

Chiêu này, Sở Hà không hề nương tay, mà là sát chiêu mạnh nhất hiện tại của anh ta.

Đối mặt một màn này, Trần Phong không tránh kịp, anh cũng không muốn tránh, đột nhiên ngừng lại khi đang di chuyển nhanh, nội kình trong cơ thể khởi động, hai chân bám mặt đất, tung đấm, định đỡ lấy tuyệt chiêu của đối phương.

Một tiếng nổ vang, thủ đao và nắm đấm va chạm vào nhau, khí tức cuồn cuộn, bụi bay mù mịt tứ phía, bao trùm lấy hai người.

Sở Hà đã chuẩn bị rất lâu, có thể nói là đợi địch mệt mỏi mới tấn công, còn Trần Phong cũng là trong lúc nguy hiểm, ứng phó tức thời.

Chiêu này khiến tình hình xuất hiện biến cố.

“Không hay rồi, lỡ như Sở Hà cầm bảo đao lên, Trần Phong sẽ nguy hiểm mất!”.

Quản Nam Thiên hơi cau mày, lộ vẻ lo lắng.

Hôm nay Trần Phong đã mang đến cho họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, họ cũng cực kì coi trọng vãn bối này, lúc này thực sự không muốn Trần Phong thua, rồi bị giết.

Nhưng Sở Hà dù gì cũng không phải người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không tu luyện đến giai đoạn giữa Hóa Kình, mặc dù vừa nãy rơi vào thế yếu, nhưng trong thời khắc quan trọng vẫn lợi dụng sát chiêu tránh được một kiếp, đồng thời cũng có được cơ hội tạm nghỉ.

Đúng lúc này, chân phải của Sở Hà giẫm mạnh một cái, vọt qua một bên, quả nhiên, anh ta muốn cầm bảo đao lên, chém giết Trần Phong, từ lúc đấu võ đến giờ, Sở Hà có thể nói là luôn ở thế yếu, việc này khiến lòng tự trọng của anh ta không thể chấp nhận nổi.

Phải biết là anh là người ở giai đoạn giữa Hóa Kình, hơn nữa còn là người kế thừa võ học cổ, không ngờ lại bị võ sĩ thế tục như Trần Phong ép cho chật vật thế này, lúc này anh ta chỉ muốn cầm bảo đao lên giết Trần Phong chết tươi, để xóa nỗi hận trong lòng.

Trần Phong cũng thấy cảnh này, biết đối phương nghĩ gì, sao anh có thể để đối phương như ý.

Nói thì muộn, thực tế thì nhanh, nội kình của Trần Phong chạy vào hai chân, giậm mạnh một cái, mặt đất xi măng nứt ra, đá vụn bay lên, Trần Phong bắt lấy đá vụn đang bay lên, dồn sức quăng đi.

“Vút! Vút! Vút!”.

Mấy mảnh đá vụn bị Trần Phong ném đi, đá vụn gào thét bay về phía Sở Hà, ngăn cản không cho đối phương cầm bảo đao.

“Khốn kiếp!”.

Sở Hà chửi to một tiếng, vội vàng tránh.

Phải biết là võ học tu luyện đến một cảnh giới nhất định, thì có thể làm người ta bị thương bằng một chiếc lá, chứ đừng nói là đá vụn hiện giờ Trần Phong dốc hết sức ném, đá vụn kia như phi tiêu, dù là tốc độ hay lực đều không thể khinh thường, Sở Hà căn bản không có tự tin có thể dùng cơ thể đỡ chiêu này.

Hơn nữa, đá vụn này còn chứa nội kình uy lực cực mạnh của Trần Phong, nếu anh ta có thể tránh thì sao lại ngu đến mức dùng cơ thể cố đỡ, đó là việc chẳng có ý nghĩa gì.

Trần Phong biết đối phương không dám cố đỡ, mà mục đích của anh cũng không phải là muốn dựa vào chiêu này để làm đối phương bị thương, mục đích chính của anh là ngăn đối phương cầm bảo đao, thấy thời cơ chín muồi, nội kình của Trần Phong khởi động, lao đến với tốc độc cực nhanh.

Khoảnh khắc này, Trần Phong thông qua hô hấp pháp thần bí, lợi dụng nội kình, phát huy tốc độ đến cực hạn, việc anh muốn làm là cướp bảo đao trước, giết ngược lại đối phương, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người kết thúc hẳn trận quyết đấu này, lấy mạng đối phương, rửa nhục cho sư huynh mình.

Khoảnh khắc này đã thu hút ánh mắt quá nhiều người, Thương Bác, Phương Chính, Võ Chí Châu, còn cả Vương Nhất Đao, phải biết là quyết đấu của cao thủ, sống chết luôn là việc chỉ trong nháy mắt, đến lúc này rồi chỉ có so tốc độ, ai nhanh thì người đó có thể chiếm ưu thế, rồi giết ngược lại.

Trong thời khắc quan trọng này, xung quanh yên lặng một cách kì lạ, 30 mét, 20 mét, mười mét, một bóng người như hồn ma bỗng chốc xuất hiện gần chỗ bảo đao, thế mà lại là Trần Phong.

Xét về tốc độ Trần Phong và Sở Hà không phân cao thấp, nhưng vừa nãy Trần Phong lợi dụng đá vụn vứt ra, khiến Sở Hà phải lùi lại, làm chậm trễ một lúc, tốc độ đương nhiên không thể theo kịp Trần Phong.

Trần Phong không hề do dự, một chân giậm mạnh, bảo đao bị bật lên, Trần Phong túm vào tay, xoay mạnh người, chém một nhát đao.

Nhát đao này không có kĩ thuật và chiêu thức gì cả, chỉ có một chữ nhanh, từ khi cầm đao lên đến lúc xoay người vung ra, chỉ có một khoảnh khắc.

“Không hay rồi!”.

Sở Hà sửng sốt, lông mao dựng hết cả lên, cảm giác nguy cơ trong thoáng chốc đạt đến đỉnh điểm, nhưng anh ta lúc này không khống chế nổi cơ thể, thấy đại đao kia đã đến gần, trong lòng run lên.

Từ lúc bắt đầu giao thủ đến bây giờ, lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở chết chóc đến gần, trong giây phút nguy hiểm nội kình anh ta khởi động khí, bỗng chốc dừng lại cơ thể đang tiến bước, thuận thế nghiêng sang một bên.

Nói thì chậm, thực tế lại xảy ra trong tích tắc, gần như là đúng lúc này, đại đao Trần Phong giơ lên chém xuống, gần như rơi xuống sát chóp mũi Sở Hà.

Lưỡi đao mặc dù không chém trúng anh ta, nhưng vì tốc độ quá nhanh, luồng khí sinh ra vẫn cứa rách da Sở Hà, máu rơi xuống, may mà không làm cơ thể bị thương.

Một đao không chém trúng, Trần Phong không hề dừng lại, rút đao lại trong tích tắc, trở tay vung một cái, anh phải nhân cơ hội tiêu diệt hoàn toàn hi vọng cuối cùng của đối phương.

Sở Hà vừa từ cửa ải sinh tử thoát được một kiếp, đang ở trạng thái tinh thần căng thẳng, hơn nữa tâm trạng cũng bất ổn, trong thời điểm mấu chốt, Trần Phong lại rút đao chém đến, anh ta hoàn toàn không có đường thoát, chỉ có thể vô thức giơ hai tay lên, nội kình khởi động, muốn dùng hai tay chặn.

Nhưng hai tay dù sao cũng được làm từ thịt, sao có thể so được với đao kiếm, dù nội kình khởi động cũng không thể đỡ được.

Đương nhiên, nếu cảnh giới đạt đến cấp bậc tông sư có lẽ có thể làm được.

“Á!”.

Hai cánh tay của Sở Hà va chạm với đại đao, mặc dù cánh tay anh ta không bị chém đứt, nhưng lại bị chấn động đến vỡ, còn anh ta thì kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi bay ra theo tiếng hét.

“Rầm!”.

Cơ thể Sở Hà bay ra rất xa, sau đó rơi mạnh xuống đất.

“Toi rồi!”.

Khoảnh khắc này Võ Chí Châu, Quản Nam Thiên, Phương Chính đều giật mình, họ biết trận đấu này đã đến hồi kết, cao thủ giai đoạn giữa Sở Hà đã thua hoàn toàn rồi!

Thua trong tay Trần Phong, không những thua cuộc, mà đến cả sinh mệnh cũng sẽ không thuộc về bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc