LONG TẾ

“Đến đi, tối nay chúng ta phải dùng thằng khốn kiếp đó để xả giận đã đời!”, trên mặt Vũ Văn Bác lóe lên nụ cười dữ tợn, cứ như đã nằm trọn sự sống chết của Trần Phong trong tay.

“Vâng, cậu Bác!”.

Vương Thao hơi hưng phấn dập máy, sau đó ngay lập tức báo tin tốt này cho Lưu Điềm và hai gã đàn em của mình.

Sau khi hai người nghe xong đương nhiên là hưng phấn vô cùng.

“Anh Thao, anh họ anh mạnh quá, mới đi chưa được một tiếng đã bắt được thằng khốn kia về rồi”.

“Hừ, anh họ tôi là sát thủ chuyên nghiệp đó, đối phó với loại tôm tép bình thường không dễ như trở bàn tay mới là chuyện lạ”, vẻ mặt Vương Thao vô cùng đắc ý, hai tiếng trước, sau khi cậu ta và Vũ Văn Bác rời khỏi hầm để xe, Vũ Văn Bác ngay lập tức muốn tìm người giết chết Trần Phong.

Hỏi mấy người trong giới xã hội đen liền, nhưng sau khi người ta nghe thấy bản lĩnh của Trần Phong thì đều không thể cho đáp án chắc chắn nhất định sẽ xử được Trần Phong, vì thân thủ của Trần Phong quá mạnh.

Đến cả vua kickboxing khá có danh tiếng trong giới như Vương Thao mà cũng có thể đánh bại bằng một chiêu, thì những gã lưu manh bình thường có đến nhiều thế nào cũng chỉ là nộp mạng thôi.

Biết đâu lại còn đắc tội với Trần Phong.

Với việc này, Vũ Văn Bác đương nhiên là cực kì bực bội.

Cuối cùng, Vương Thao tự nhiên nhớ đến ông anh họ làm sát thủ ở nước ngoài, Vương Bưu.

Mấy hôm nay, Vương Bưu vừa khéo đang ở Trung Hải, bảo Vương Bưu ra tay có thể nói là không có sơ sót gì.

Dù sao thủ lĩnh lực lượng vũ trang ở nước ngoài Vương Bưu cứu có thể giết, chứ đừng nói là một thằng nhãi có chút bản lĩnh.

Có Vương Thao làm trung gian, Vũ Văn Bác đương nhiên là đã liên lạc được với Vương Bưu rất nhanh.

Nên chỉ chưa đến một tiếng, Vương Bưu đã đến Dinh thự Sở, đồng thời mai phục Trần Phong ở hầm để xe.

“Được rồi, đến đi, giờ tôi đã nóng lòng muốn thấy dáng vẻ quỳ xuống đất xin tha của thằng khốn kia rồi”, vẻ mặt Vương Thao vừa dữ tợn vừa hưng phấn nói.

Không đến mười phút, bốn người đã đến biệt thự Đông Cung.

Trên chiếc sofa bằng da ở ban công biệt thự, Vũ Văn Bác mặc áo choàng tắm, bình thản ngồi.

Trong tay cậu ta cầm một cốc Lafite, nhìn về hướng cửa vào biệt thự, trong mắt là vẻ hưng phấn rộn ràng.

Một lúc sau, trong cái nhìn chăm chú của Vũ Văn Bác, ánh đèn chói mắt truyền đến từ phương xa.

“Đến rồi à?”.

Lòng Vũ Văn Bác rộn ràng, cười khẩy nghển cổ, uống cạn rượu trong cốc, sau đó thong thả đứng dậy.

Ra khỏi biệt thự.

Một chiếc Land Rover đi từ xa tới, đỗ ở cửa biệt thự.

“Cậu Bác!”.

Mấy người Vương Thao và Lưu Điềm xuống xe, lễ phép gọi một tiếng.

Thấy người đến là bọn Vương Thao, Vũ Văn Bác chợt hơi thất vọng, nhưng cậu ta vẫn gật gù, nói: “Ngồi trước đi, chắc sắp dẫn người đến ngay thôi”.

“Vâng, cậu Bác”.

Vương Thao gật đầu, sau đó tự tìm một cái sofa ngồi xuống.

Lưu Điềm thì như con bạch tuộc, thân mật tựa vào người Vũ Văn Bác, đang định trêu đùa Vũ Văn Bác thì lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người Vũ Văn Bác.

Lưu Điềm hơi biến sắc, cô ta không ngờ, cô ta mới đi có một lúc mà đã có yêu tinh bò lên giường Vũ Văn Bác rồi.

Mặc dù hơi bất mãn với hành vi này của Vũ Văn Bác, nhưng Lưu Điềm lại không dám thể hiện ra, cô ta còn tỏ vẻ quan tâm hỏi han: “Anh Bác, vết thương của anh không sao chứ?”.

“Không sao”.

Vũ Văn Bác xua tay.

“Cậu Bác, anh họ em có nói bao giờ đến không?”, lúc này, Vương Thao không nhịn được hỏi một câu, mặc dù Vũ Văn Bác nói Vương Bưu đã bắt được Trần Phong, nhưng cậu ta vẫn hơi bất an.

“Không, anh họ cậu chỉ nói bắt được người rồi, cụ thế lúc nào đến thì anh ta không nói”.

Vũ Văn Bác đi đến cạnh bàn, rót cho mình một cốc rượu vang.

“Chắc là sắp rồi, Dinh thự Sở cách đây cũng không xa lắm, hơn nữa, bọn anh họ em hôm nay còn mang theo ba khẩu súng, bắt thằng khốn kia có lẽ chẳng dùng đến mười phút”, mặt Vương Thao rất bình tĩnh, hai người đàn ông đồ đen đi cùng Vương Bưu cũng là sát thủ chuyên nghiệp có danh tiếng, ba sát thủ chuyên nghiệp có súng cùng ra tay, nếu còn không bắt nổi một con cá nhãi nhép không có vũ khí, vậy thế giới này quá là hoang đường luôn.

“Không vội, giờ các cậu nghĩ cho cẩn thận khi thằng khốn đó đến thì chúng ta phải xử nó thế nào đi”, Vũ Văn Bác nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói.

Gọi bọn Vương Thao đến mục đích rất đơn giản chính là muốn có nhiều người thì nhiều ý tưởng nghĩ xem làm sao để xử Trần Phong sảng khoái chút.

“Đánh gãy hai chân nó trước, bảo nó bò dưới đấy học chó sủa!”, trong mắt Vương Thao lóe lên vẻ ác độc.

“Được”, Vũ Văn Bác gật gù, hiển nhiên cũng hài lòng với ý tưởng của Vương Thao.

“Đến rối!”.

Lúc này, lại có ánh đèn chói mắt rọi vào cổng biệt thự, Vương Thao hưng phấn đứng dậy.

“Là xe của Vương Bưu à?”, lòng Vũ Văn Bác rộn ràng, cũng đứng dậy theo.

“Là xe của anh họ”, Vương Thao gật đầu phụ họa.

“Đi, để chúng ta cùng đón tiếp thằng khốn này nào!”.

Vũ Văn Bác vẫy tay, vẻ mặt hưng phấn cực kì.

Sau đó bốn người cùng đi ra.

Chiếc Buick vững vàng đỗ ở cổng biệt thự.

Cạch một tiếng, cửa xe mở ra.

Trần Phong xuống xe trước, theo sát phía sau là Lý Nhạc.

“Thằng chó, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”, Vũ Văn Bác mặt mày hưng phấn tiến lên, định mỉa mai Trần Phong thỏa thích cái đã.

“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”.

Trần Phong nhìn Vũ Văn Bác với vẻ mặt quái dị: “Vũ Văn Bác, lời này phải là tôi hỏi cậu chứ?”.

“Anh có ý gì?”, Vũ Văn Bác đầu tiên là sửng sốt, sau đó con ngươi dần co lại.

Cậu ta chỉ biết vui vẻ nhưng lại bỏ qua một việc rất quan trọng, Trần Phong bình yên vô sự đứng trước mặt cậu ta, hơn nữa còn là vẻ mặt bình tĩnh!

Đây không thể là tư thái của một người bị bắt cóc được!

Sau khi nghĩ thông suốt, Vũ Văn Bác không nhịn được chuyển mắt sang Vương Bưu.

Nhưng cảnh cậu ta thấy sau đó lại khiến da đầu cậu ta tê dại, lông tơ cả người dựng ngược hết cả lên!

Tay Vương Bưu gãy rồi!

Nhờ ánh sáng, thậm chí có thể thấy được xương trắng đục và máu tươi đỏ đậm!

Càng quái lạ hơn là, sau khi Vương Bưu xuống xe thì không nói gì đứng ở một góc, không cả dám ngẩng đầu lên.

Lúc này, không chỉ Vũ Văn Bác nhận ra điều bất thường.

Vương Thao và Lưu Điềm theo sau Vũ Văn Bác cũng nhận ra bất thường.

Mấy người trợn tròn mắt, cứ như gặp ma, cả gương mặt ngập vẻ không thể tin nổi

“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”.

Lúc này, Trần Phong nheo mắt, cười tủm tỉm nói.

“Sao… sao thế này?”.

Vũ Văn Bác cứ như con dê vào nhầm miệng hổ, sợ hãi ra mặt, thậm chí cả giọng nói cũng hơi lắp bắp.

Nửa tiếng trước, lúc Vương Bưu gọi điện cho cậu ta không nói vậy mà!

Rốt cuộc thế giới này loạn rồi, hay mắt cậu ta hoa rồi?

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”.

Trả lời Vũ Văn Bác là tiếng bước chân trầm đục của Trần Phong.

“Thịch!”.

“Thình thịch!”.

Cùng với bước chân ngày càng gần của Trần Phong, tim Vũ Văn Bác cũng đập mạnh dữ dội, cứ như là tiếng trống trận, không kiểm soát nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc