LONG TẾ

Bạch Tinh đón lấy ly nước mà anh rót cho anh ta, nhưng chỉ là cứ thế cầm trong tay.

Anh ta cúi ngồi đó, hình như đã gặp phải chuyện gì vô cùng buồn chán, Trần Phong ngồi xuống bên cạnh anh ta hỏi: “Sao anh cũng vác bộ mặt ủ rũ vậy. Các anh đễn chỗ tôi đây lẽ nào là để cho tôi nhìn thấy bộ mặt này sao?”.

Nghe thấy Trần Phong nói vậy, Bạch Tinh mới thu lại thái độ vừa rồi, anh ta nói: “Đúng là có một số chuyện không vui, nhưng nghĩ đến lâu rồi chưa đến thăm anh, cảm thấy vẫn nên hỏi thăm tình hình của anh thì tốt hơn”.

Trần Phong cười nói: “Anh đến đây quan tâm tôi sao tôi cảm thấy như thể anh bị bắt ép ấy nhỉ, hoàn toàn không phải xuất phát từ tấm lòng”.

Bạch Tinh gượng cười: “Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì chi bằng không đến còn hơn, để anh đỡ phải hiểu nhầm ý của tôi, rồi oán trách tôi”.

Trần Phong uống một ngụm nước nói: “Nói đi, anh rốt cuộc có chuyện gì, trông bộ dạng của anh tôi biết anh chắc chắn có chuyện gì đó cần nhờ tôi”.

Trần Phong đã nói thẳng ra như vậy rồi thì Bạch Tinh cũng không có gì phải do dự nữa cả, anh ta cũng uống một ngụm nước, rồi nói: “Đúng là tôi có chút chuyện cần nhờ anh, nhưng vì thể diện nên thực sự khó mà mở lời”.

Trần Phong chăm chú nhìn Bạch Tinh nói: “Tôi nói rồi, anh cứu tôi một mạng. Nếu có vấn đề gì thì tôi chắc chắn sẽ trả món nợ ân tình này”.

Bạch Tinh bị anh nhìn thẳng, nên cuối cũng không do dự nữa: “Tôi đoán anh cũng biết gần đây nhà họ Bạch chúng tôi đã xảy ra một chuyện, tôi vốn tưởng chuyện này có thể giải quyết dễ dàng, nhưng...”

Khuôn mặt Bạch Tinh lộ ra những biểu cảm rất khó xử, như thể vô cùng không cam tâm với sự thất bại của bản thân.

Tuy Trần Phong biết nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng không rõ, cho nên chỉ hỏi: “Anh muốn tôi giúp gì?”.

Bạch Tinh nghĩ một lúc nói: “Anh Trần, chỉ cần anh giúp tôi đối phó với một người là được”.

Trần Phong nghi hoặc nói: “Một người? Là ai vậy?”.

“Một doanh nhân rất nổi tiếng, dạo này ông ấy đến hoang mạc chuẩn bị phát triển dự án, mà dự án này cũng có phần của nhà họ Bạch, vì có một số nguyên nhân nên Bạch Tô đã liên hệ với ông ấy, nếu dự án này thành công, nhà họ Bạch ít nhất có thể nâng lên một đẳng cấp mới”.

Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Anh muốn tôi ngăn cản Bạch Tô và việc làm ăn của hắn, sau đó khiến hắn không còn năng lực để đi tranh địa vị gia chủ nhà họ Bạch với anh đúng không?”.

Bạch Tinh gật đầu một cách thẳng thắn.

“Vậy người doanh nhân này rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến nhà họ Bạch các anh vì dự án này mà nâng lên hẳn một đẳng cấp mới, tôi nghĩ người đó chắc chắn là một doanh nhân vô cùng lợi hại nhỉ?”, Trần Phong tò mò hỏi.

Bạch Tinh gật đầu nói: “Là Sosko, giám đốc điều hành của Liên Minh Lưu Hành”.

Trần Phong cũng kinh ngạc: “Thì ra là ông ấy à, không ngờ ông ấy lại đến hoang mạc này đầu tư, tôi nhớ lần trước ông ấy đầu tư là hai mươi năm trước, xây dựng nhà máy sản xuất thiết bị Microtip lớn nhất toàn cầu ở vùng duyên hải Đông Nam”.

Bạch Tinh cũng cảm thán nói: “Ông ấy quả thực là một nhà đầu tư thiên tài, mỗi lần đầu tư đều như thể ngắm trúng được sẽ trở thành ngành mũi nhọn trong mười năm tới, khiến ông ấy có thể nắm ngay số lợi nhuận khủng trong tay”.

Trần Phong nhìn Bạch Tinh hoàn toàn trong bộ dạng không còn ý chí chiến đấu, nên anh an ủi: “Nếu anh đã tìm đến tôi, thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh, và trùng hợp là tôi và cái ông Sosko này cũng có chút quen biết”.

Bạch Tinh kinh ngạc nhìn Trần Phong: “Anh lại quen được cả ông ấy cơ à? Tôi vốn chỉ mong anh có thể giúp tôi ngăn ông ấy ra khỏi hoang mạc, chỉ cần ông ấy ra ngoài phạm vi Tây Bắc, thì ông ấy làm ở chỗ nào tôi đều không quan trọng nữa. Nhưng nếu anh quen với ông ấy, vậy Trần Phong anh có thể giúp tôi làm quen với ông ấy không?”.

Vì Trần Phong không thể đồng ý luôn yêu cầu này của Bạch Tinh, nên anh nói với giọng không dám đảm bảo: “Chuyện này tôi không thể quyết ngay được, tuy tôi quen với ông ấy, nhưng rốt cuộc ông ấy có nể mặt tôi không thì tôi không rõ”.

Bạch Tinh lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, anh ta hưng phấn nói: “Chỉ cần anh Trần có thể giúp tôi được gặp ông Sosko một lần, tôi có đủ tự tin để ông ấy hợp tác trực tiếp với tôi”.

Trần Phong không biết vì sao anh ta lại tự tin như vậy, nhưng nghĩ một lúc thì vẫn đồng ý nói: “Được, để tôi giúp anh liên hệ với ông ấy. Còn về việc sau đó, tôi chỉ có thể giúp anh, nhưng chủ yếu còn phải xem ở bản thân anh”.

Nhưng như vậy thì Bạch Tinh vẫn vô cùng vui mừng rồi.

Khi anh ta đến đây mặt mày ủ rũ, nhưng khi rời khỏi thì vui mừng hứng khởi.

Vì Trần Phong cũng không có số điện thoại của Sosko, nên anh vẫn phải bảo Thạch Phá Quân gửi số cho anh.

Sau khi Trần Phong bấm số gọi, một lúc sau mới có người nghe máy.

“Ai vậy?”, vì là số lạ nên Sosko hỏi.

Trần Phong trả lời: “Là tôi, Trần Phong”.

“Trần Phong, cái cậu này sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi thế. Lẽ nào cậu nhớ đến tôi để vay tiền sao? Tôi nói cho cậu biết, không được đâu nhé”.

Trần Phong nhíu mày, anh cũng không biết vì sao ông ấy lại nói như vậy, anh vội vàng phủ nhận nói: “Sao có thể tìm ông để vay tiền được, số tiền của ông có nhiều bằng của tôi không? Nếu ông không có tiền thì nhớ tìm tôi, tôi sẽ cho ông một món để ông tiếp tục đầu tư”.

Sosko cười nói: “Ha ha, cậu vẫn hài hước như vậy, nhưng tôi gần đây lại nhắm được một dự án lớn, một ứng dụng của đất hiếm, sao, cậu có nhã hứng không. Nếu cậu cũng đầu tư vào thì tôi nói cho cậu biết chắc chắn sẽ kiếm lớn”.

Trần Phong nghĩ một lúc rồi từ chối: “Dự án này tôi không tranh giành với ông nữa, tôi nghĩ ông chắc chắn không thiếu vốn đâu, nếu chờ đến khi nào niêm yết trên thị trường thì tôi có thể suy nghĩ đây”.

Sosko nói với vẻ đáng tiếc: “Vậy thì đúng là tiếc thật, tiền vốn dĩ là mọi người cùng kiếm, xem ra cậu chắc chắn là có chỗ kiếm tiền khác rồi”.

Trần Phong cũng không tranh luận tiếp chuyện này với ông ấy, và anh hỏi luôn chuyện của Bạch Tinh.

“Dự án gần đây của ông có phải là ở hoang mạc không?”.

Sosko kinh ngạc đáp: “Trần Phong, sao cậu biết? Không phải cậu đang theo dõi tôi đấy chứ, nếu cậu muốn tham gia thì tôi đương nhiên rất vui, nhưng cậu không được theo dõi tôi đâu nhé...”.

Trần Phong vừa nghe thấy trí tưởng tượng của ông ấy phong phú quá, anh lập tức ngắt lời: “Tôi không theo dõi ông đâu nhé, là tôi đang ở hoang mạc nên mới biết thôi. Giờ ông đang ở đâu thế?”.

Sosko nghe thấy như vậy mới áy náy nói: “Xin lỗi, Trần Phong, là tôi hiểu nhầm cậu, giờ cậu đang ở hoang mạc à? Tôi cũng sắp phải đến đó, chờ khi tôi đến hoang mạc thì chúng ta sẽ gặp nhau nhé?”.

Trần Phong còn chưa nói nhưng Sosko đã đưa ra yêu cầu rồi, khiến Trần Phong không cần phải nói ra nữa.

“Được, nhưng tôi muốn đưa một người đến, anh ta cũng nói muốn gặp ông”.

“Được”.

Bình luận

Truyện đang đọc