LONG TẾ

“Ông làm gì thế này?”, Trần Phong cười như không cười nhìn giám đốc trung niên một cái.

Giám đốc trung niên lau mồ hôi trên trán, nói:

“Trần tiên sinh, lúc trước có thứ không có mắt làm phiền cậu dùng bữa, đây là bồi thường cho cậu”.

Thứ không có mắt?

Trần Phong cười nhạt, lời này đương nhiên là chỉ cô phục vụ xinh đẹp khi nãy.

“Ừm, để đây đi”.

Trần Phong gật đầu, đồ đã đưa tới rồi vậy không có lí gì không nhận.

“Cảm ơn Trần tiên sinh, cảm ơn Trần tiên sinh”, giám đốc trung niên vội vàng khom người cảm ơn, Trần Phong nhận hai chai rượu vang này cũng có nghĩa là anh sẽ không so đo với nhà hàng nữa, nếu Trần Phong so đo thì giám đốc như ông ta khỏi cần làm nữa.

“Trần tiên sinh, vậy tôi xin phép lui xuống trước, không làm phiền cậu và cô đây dùng bữa, nếu cậu có gì cần giúp thì cứ gọi tôi là được”.

“Ừm, đi đi”, Trần Phong phẩy tay, đuổi giám đốc trung niên đi.

Sau đó anh cầm chiếc dĩa trước mặt lên, xiên một miếng bánh ngọt, đặt vào đĩa của Hạ Mộng Dao.

“Mau ăn đi”, Trần Phong mỉm cười nói.

“Ừ”.

Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu, gạt tóc mái trước trán, dùng dĩa đưa miếng bánh ngọt vào miệng, từ tốn nhai.

“Vị thế nào?”, Trần Phong cười hỏi, ngày trước lúc ở nhà họ Hạ, Hạ Mộng Dao thích ăn nhất chính là đồ tráng miệng anh làm, nhưng vì thường xuyên ăn đồ ngọt dễ béo, nên Hạ Mộng Dao vẫn luôn rất kiềm chế bản thân, hầu như cứ một tháng mới ăn đồ ngọt một lần.

“Không ngon bằng anh làm”, sau khi nhai nuốt cẩn thận, Hạ Mộng Dao nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Phong cạn lời, bậc thầy đồ tráng miệng của nhà hàng này, ít nhất cũng phải thuê theo đẳng cấp của khách sạn năm sao, bánh ngọt người ta làm sao có thể không ngon bằng anh làm được?

“Đúng rồi, viên đan dược anh cho em ăn lần trước là thuốc gì?”, dường như nhớ ra cái gì, Hạ Mộng Dao đột nhiên hỏi.

“Đan sen đá”, Trần Phong nói thực, anh tổng cộng điều chế ba viên đan sen đá, bán cho Hoắc Hồng Nhan một viên, cho Hoàng Lão Tam một viên chữa bệnh, viên còn lại thì vào bụng Hạ Mộng Dao.

“Đan sen đá đó còn không?”, Hạ Mộng Dao hơi ngại ngùng nói, từ sau khi uống đan sen đá, cô cảm thấy cơ thể cô xuất hiện rất nhiều sự thay đổi thần kì, không chỉ trông trẻ hơn mà còn nhiều sức sống hơn.

“Hết rồi”, Trần Phong cười gượng, đan sen đá thực sự là đồ vô giá, viên bán cho Hoắc Hồng Nhan nhận được một tỉ rưỡi, chỉ vậy thôi mà Hoắc Hồng Nhan còn cảm thấy mình hời.

“Nhưng mà nếu em muốn thì anh có thể điều chế một số đan dược khác”, Trần Phong lại nói, có rất nhiều đan dược có công dụng tương tự đan sen đá, nhưng nguyên liệu cho những đan dược này lại không khó kiếm như nguyên liệu của đan sen đá.

Hạ Mộng Dao lắc đầu, đang định nói không cần thì lúc này điện thoại cô lại reo vang.

“Con gái, giờ con ở đâu?”, điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã vang lên giọng nói hoảng sợ của Lâm Lan.

“Ở nhà hàng bên ngoài, sao vậy?”.

“Mẹ vừa nhìn thấy con tiện nhân kia ở bệnh viện, anh trai con tiện nhân kia hình như đang tìm chúng ta”, Lâm Lan hoang mang nói.

Con tiện nhân kia?

Hạ Mộng Dao cau mày: “Mẹ, con tiện nhân mà mẹ nói là…”.

“Chính là cái con thả chó cắn bố con lúc nãy ấy, anh nó dẫn nó đến bệnh viện rồi, hình như nó nhìn thấy mẹ rồi, giờ đang sai người tìm mẹ khắp bệnh viện”, giọng Lâm Lan sốt ruột, bà ta nhìn thấy Lý Hồng ở hành lang bệnh viện, lúc ấy Lý Hồng ở trên cáng, được người ta khiêng, chính vì nguyên nhân này nên bà ta mời không bị bắt được tại trận.

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con và Trần Phong về ngay”.

Hạ Mộng Dao ý thức được tính cấp bách của sự việc, nếu Lý Hồng dẫn người đến trả thù thật, vậy Lâm Lan và Hạ Vệ Quốc sẽ gặp họa rồi.

Lúc này, trong bệnh viện đúng là có rất nhiều người mặc vest đen đeo tai nghe tìm người khắp nơi.

“Em chắc chắn em vừa thấy người nhà đó?”.

Sắc mặt Lý Nghị âm u nhìn Lý Hồng nằm trên giường bệnh.

“Em chắc chắn!”, Lý Hồng nghiến răng nghiến lợi: “Anh, em chắc chắn em nhìn thấy con khốn đó, là đồng bọn với thằng chó đạp gãy chân em!”.

“Ừ, em đừng nóng, anh nhất định sẽ tìm ra người cho em”, vẻ mặt Lý Nghị âm u trấn an một câu, Lý Hồng là người thân duy nhất của ông ta, nhưng bây giờ, bà ta lại bị người ta đánh cho tàn phế, việc này sao có thể khiến ông ta không tức giận được?

“Anh, thằng chó đó rất lợi hại, anh bảo người của anh cẩn thận”, Lý Hồng vẫn còn sợ hãi nói, mặc dù hận Trần Phong thấu xương, nhưng thực lực của Trần Phong, bà ta lại phải khẳng định, hơn hai mươi người đánh thuê chồng mình dẫn đến chưa tới mười giây đã bị Trần Phong đánh gục, đúng là đáng sợ.

“Yên tâm, người anh mang tới lần này khác với người của chồng em mang đến, trong đó có cao thủ thực sự!”, trong mắt Lý Nghị xẹt qua vẻ tự tin, để trả thù cho Lý Hồng, ông ta đã cố tình mượn một võ sĩ ở chỗ Matsushima Kaede.

Ông ta không tin, còn có người mà võ sĩ không đối phó nổi!

Đúng lúc này, một gã mặc vest đen đi vào phòng bệnh.

“Anh Nghị, tìm được người rồi!”.

“Tìm được rồi?”, sắc mặt Lý Nghị lạnh lẽo: “Dẫn tôi qua đó!”.

“Vâng, anh Nghị”.

Người mặc vest đen gật đầu, đang định đi thì lúc này Lý Hồng ở phía sau lại ré lên:

“Anh, em cũng muốn đi!”.

Lý Nghị cau mày, nhìn Lý Hồng một cái: “Vết thương của em…”.

“Vết thương của em không sao hết! Em không tận mắt thấy thằng chó đó bị lột da rút gân thì em ăn không ngon, ngủ không yên!”.

Lý Nghị thở dài: “Vậy được, em đi với bọn anh đi”.

Mấy phút sau, hai người mặc vest đỡ Lý Hồng bước vào phòng bệnh của Hạ Vệ Quốc.

Lúc này, Hạ Vệ Quốc đã bị người ta kéo xuống giường, đồng thời ép quỳ trên đất.

Lâm Lan thì gào thét ở bên cạnh: “Thả bà mày ra! Bọn mày biết con rể bà mày là ai không?! Bọn mày dám đánh bà mày thì con rể bà mày sẽ giết bọn mày!”.

Thấy Lâm Lan bị trói rồi còn dám vênh váo như vậy, Lý Nghị ngay lập tức nổi giận: “Tát!”.

“Vâng, anh Nghị”.

Người mặc vest đen đi đến trước mặt Lâm Lan, không cho Lâm Lan cơ hội nói chuyện đã giơ tay tát luôn.

“Bốp!”.

“Bốp!”.

“Bốp!”.

Sau mấy cái tát liên tục, khóe miệng Lâm Lan toàn là máu.

“Đừng đánh vợ tôi!”, Hạ Vệ Quốc quỳ trên đất thì gào thét khản cổ, mắt như nứt ra.

“Thằng chó kia đâu? Nó ở đâu?!”, Lý Hồng hỏi the thé, bà ta vừa vào phòng bệnh đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Trần Phong, nhưng nhìn quét một vòng lại không thấy Trần Phong đâu.

“Nó ra ngoài ăn cơm rồi, sắp về”, Lâm Lan vội vàng nói, bà ta sau khi bị tát mấy cái thì ngoan ngoãn hơn nhiều.

“Sắp về?”, Lý Nghị hừ một tiếng: “Sắp là bao giờ?”.

“Mười phút, cùng lắm là mười phút!”, Lâm Lan vội vàng nói.

“Anh, đánh gãy chân con đĩ và lão già này trước đi, trút giận cho em!”, Lý Hồng nhìn Lâm Lan và Hạ Vệ Quốc với vẻ mặt hung ác, Trần Phong chưa về thì trút giận vào Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan trước cũng không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc