Vừa nhìn, Trần Phong còn chưa nhận ra đối phương, nhưng chẳng mấy chốc vẫn nhớ ra đứa bé bẩn thỉu kia.
Nó hơi rụt rè, không dám nhìn Trần Phong lắm.
Trốn đằng sau bàn chỉ dám lén lút nhìn, Trần Phong mỉm cười với nó.
Căng thẳng khoảng một phút, cô bé mới dám dè dặt đi tới.
Hình như nhìn thấy Trần Phong thực sựu không có gì nguy hiểm hết, đôi tay nhỏ nhắn của nó đặt lên lu, nhìn Trần Phong đang ngâm mình trong lu thuốc.
“Cháu không sợ chú nữa?”.
Trần Phong khẽ khàng hỏi.
Nhưng cô bé không nói gì, chỉ nhìn một lúc lâu, hình như không nhìn ra cái gì nên bèn bỏ cuộc.
“Nhóc đến thăm anh ta?”.
Lúc này, giọng Thanh Chi vang lên ở cạnh cửa.
Cô bé cứ như chú thỏ giật mình, rụt mình tốn vào phía sau chiếc lu của Trần Phong, không dám nhìn vào Thanh Chi.
“Nhóc vẫn không dám ra gặp tôi, rốt cuộc là tại sao chứ?”.
Cô như đang hỏi đứa bé, nhưng Trần Phong lại không thể hiểu được cô rốt cuộc có ý gì.
“Thôi, tôi cũng không ép nhóc, chỉ có điều nhóc không thể rời xa tôi nữa rồi, thế là đủ rồi”.
Cô ấy nói xong thì đặt giỏ thảo dược trong tay ở góc, bắt đầu sắp xếp thảo dược hái được vừa nãy.
Nhìn riêng bóng lưng Thanh Chi, cứ như một cô cái vùng sơn cước, non nước nuôi dưỡng cô ấy, mang theo hương vị đặc trưng của núi sông.
Nhưng Trần Phong lại không thể nghĩ như vậy, võ công của Thanh Chi mạnh đến mức chắc chắn không phải việc một cô gái vùng sơn cước có thể làm được, mà Trần Phong còn nhớ hình ảnh lúc nhìn thấy cô ấy vừa nãy, đó là chiếc váy dạ tiệc xinh đẹp.
Thân phận của cô ấy có thể là thiên kim của gia tộc bí ẩn nào đó.
Đây là suy đoán của Trần Phong về Thanh Chi, nhưng còn về cô bé trốn phía sau anh kia, Trần Phong đến giờ cũng không biết rốt cuộc tại sao Thanh chi lại nói với cô bé như vậy.
Chẳng lẽ cô bé thực ra không phải ở độ tuổi như ngoại hình, chỉ là bị mắc bệnh gì đó, nên bị thiếu hụt trí nhớ.
Hình như mọi việc đều khó hiểu.
Trần Phong ra khỏi lu thuốc đã là tối ngày thứ ba, Thanh Chi đứng cạnh anh.
Nhưng Trần Phong lại hơi ngại, lúc này anh ngồi trong lu thuốc, cả người tr@n truồng, đứng dậy thì sẽ bị Thanh Chi nhìn thấy hết.
Cho nên anh trông có vẻ hơi ngại ngùng.
“Anh lề mề gì thế, quần áo trên người anh là tôi cởi, còn có gì mà tôi chưa thấy chứ? Đứng dậy ngay, tôi xem thử anh có hấp thụ hết thuốc không”.
Trần Phong chẹp một tiếng, hơi bất đắc dĩ đứng dậy, dù sao đã vậy rồi, có lẽ nhìn cũng nhìn rồi.
Chỉ có điều mặc dù Thanh Chi nói vậy, nhưng sau khi Trần Phong đứng dậy thì vẫn hơi xấu hổ đỏ mặt.
Thuốc trong lu thuốc lúc này đã không còn nặng mùi nữa, đồ bên trong nếu không phải bị Trần Phong hấp thụ thì đã chìm xuống đáy lu, Thanh Chi múc một gáo, đưa lên mũi ngửi rồi nói: “Nếu sau này anh còn dùng tới, có thể giảm một lượng phù hợp. Đương nhiên, tôi chỉ nói vậy thôi, tốt nhất là anh đừng có thử, không tốt gì với anh hết”.
Trần Phong rất cảm kích người phụ nữ gặp một lần này, nhưng trong lòng vẫn luôn có một thắc mắc, anh nghĩ một lúc vẫn hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi?”.
Thanh Chi sững người, dừng động tác đang làm dở, nhìn về phía Trần Phong.
“Anh cho cô nhóc đồ ăn và nước, thế đã đủ để tôi giúp anh rồi”.
Trần Phong không ngờ lại vì lý do này, mà Thanh Chi lại nói tiếp: “Giờ anh đã khỏe rồi, anh đừng ở lại đây nữa, anh đi ngay tối nay đi”.
Cô ấy rất thẳng thắn, thậm chí không cả muốn để Trần Phong ở đây thời gian một tối.
Trần Phong nhìn ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, hơn nữa chỗ này cũng ở trong núi, cô ấy bảo anh về như vậy, có vẻ hơi lạnh lùng.
“Ngày mai tôi đi không được sao?”, Trần Phong hỏi.
Nhưng Thanh Chi lại quẳng một bộ quần áo cho anh, trực tiếp lắc đầu nói.
“Không được”.
Trần Phong muốn tìm thấy một chút manh mối Thanh Chi đang đùa trên mặt cô ấy, nhưng tiếc thay, cô ấy rất nghiêm túc.
Có lẽ Trần Phong vẫn còn hơi không tin, anh cứ cảm thấy lát nữa, Thanh Chi sẽ cười nói với anh, cô ấy đang đùa.
Mà đến khi Trần Phong đi trên đường núi, phía sau là căn nhà nhỏ của Thanh Chi, anh mới biết người phụ nữ này nhẫn tâm thế nào, chắc chắn là có tấm lòng trái ngược hẳn với ngoại hình xinh đẹp của cô ấy, nhưng rất bất đắc dĩ, anh cũng không đánh được Thanh Chi, ngoài việc ra về thì không có cách nào khác.
Màn đêm bao phủ rừng núi, còn chẳng biết bản thân ở chỗ nào, nhưng Trần Phong vẫn thử đi xuống núi.
Đường núi rất khó đi, ánh sao cũng chỉ có thể cho Trần Phong nhìn đường hơi rõ một chút, mà việc anh có thể làm là từ lần mò đi xuống.
Ở những chỗ dốc đứng rõ rệt đặt vài tảng đá, chắc là Thanh Chi làm, để Trần Phong đi dễ dàng hơn chút, nhưng vẫn cảm thấy đi xuống núi là một việc vô cùng khó khăn.
Anh sờ túi, bên trong chỉ có chìa khóa xe của anh mà Thanh Chi đưa lúc rời đi, cô ấy nói với Trần Phong, xe anh đỗ ở bãi đỗ xe dưới chân núi.
“Thôi vậy, đến chân núi là được”.
Thậm chí còn chẳng có tâm trạng oán trách, lúc Trần Phong chuẩn bị tiếp tục lên đường thì có một luồng ánh sáng đèn pin rọi lại từ phía xa.
Trần Phong ngờ vực nhìn qua, lúc này lại còn có người lên núi?
Anh đứng đó một lúc, mấy người lên núi đã lại gần.
Đối phương có bốn người, đều là đàn ông, ai cũng đeo một túi du lịch, có vẻ là ra ngoài du lịch, nhưng dù là du lịch thì cũng sẽ không leo lên núi lúc trời tối chứ.
Trần Phong nghi ngờ nhìn ngó mấy người.
Mấy người nhìn thấy Trần Phong, có lẽ cũng bị giật mình, nhưng để ý thấy Trần Phong là con người, một con người thực sự thì mới hơi yên tâm.
“Người anh em, anh đang làm gì thế?”.
Một người trung niên râu ria đầy mặt hỏi.
“Tôi bị người ta đuổi từ trên kia xuống”, Trần Phong trả lời rất thành thực.
“Thế các anh làm gì thế? Tại sao muộn thế này mà còn leo núi?”.
Một người đàn ông đeo kính trả lời: “Bọn tôi muốn xem mặt trời mọc ngày mai, lại không muốn đợi ở trên núi một ngày, cho nên mới chọn leo lên lúc này”.
Mặc dù Trần Phong không biết lý do này là thật hay giả, nhưng nghe đúng là một lý do.
“Vậy các anh tiếp tục đi. Ừm, phải rồi, giờ nếu xuống dưới thì mấy bao lâu nữa, chỗ này cách bãi đỗ xe ở chân núi xa không?”.
Nghe thấy Trần Phong hỏi vậy, người đàn ông râu ria kia hơi ngờ vực nhìn Trần Phong một cái mới trả lời: “Bọn tôi bắt đầu leo lền từ đó lúc ba giờ chiều, giờ là chín giờ tối”.
Trần Phong nhìn rừng núi đen thùi lùi phía xa, anh cảm thấy tuyệt vọng.
Việc này khiến anh thậm chí không kiềm được mà trách cứ Thanh Chi.
“Người phụ nữ nhẫn tâm kia sao có thể để mình lang thang trên núi một đêm chứ?”.
Nhưng Thanh Chi không thể nghe thấy lời than vãn của Trần Phong.
Đang buồn bực thì người đàn ông râu ria kia lại nói: “Người anh em, tôi thấy cậu cũng đừng xuống nữa, hay là đi xem mặt trời mọc với bọn tôi, ngày mai lại xuống, thế nào?”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có gì, bèn gật đầu.
Năm người lại lên đường, Trần Phong hỏi tên bọn họ.