LONG TẾ

Trong một căn phòng tiếp khách ở tầng thượng khách sạn.

Tôn Quế Phương và Lâm Đại Quân phụ trách tiếp đón khách mua, còn Lâm Lan thì luống cuống đứng ở bên cạnh, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo.

Việc này bà ấy giấu nhà họ Hạ, dù sao cũng không vẻ vang gì, nếu để Hạ Vân Thịnh biết, trong cơn giận dữ, có khả năng sẽ đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Hạ.

Nhưng so với Hạ Vân Thịnh, Lâm Lan lúc này còn sợ Tôn Quế Phương hơn, nếu Tôn Quế Phương tung những việc đáng xấu hổ kia của bà ấy ra, thì chắc chắn bà ấy sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Không lâu sau, rất nhiều người mua đều lần lượt ngồi vào chỗ, trong đó có mấy người còn lớn tuổi hơn Lâm Lan, họ đều là những doanh nhân giàu có từng kết hôn tận mấy lần, mặc dù họ lớn tuổi, nhưng của cải lại cực kì dồi dào, nên với buổi đấu giá này cũng ôm tâm trạng phải có bằng được.

"Bà Lâm, sao không thấy cô Hạ ra?" Một người trung niên trông phúc hậu, thân hình mập mạp nheo mắt hỏi, người trung niên tên là Chu Đại Khang, là một kẻ trung niên lắm tiền nhiều của còn độc thân có tiếng ở thành phố Thương Châu, trong tay ông ta chỉ riêng công ty lên sàn chứng khoán thôi đã có hai, ba công ty.

Chu Đại Khang không có hứng thú với dự án núi Ngọc Tuyền, ông ta đến đây chỉ vì thèm thuồng sắc đẹp của Hạ Mộng Dao.

Lâm Lan mấp máy môi, đang định nói chuyện thì Tôn Quế Phương lại cười nói trước: "Chu tổng, con bé Mộng Dao này da mặt mỏng, trường hợp thế này, nó đến không hợp, anh nếu muốn gặp nó, thì lát nữa lúc đấu giá, anh hét giá mấy lần, thì sau này có thể ngày nào cũng gặp nó rồi."

"Hì hì, sao tôi nghe nói, cô Hạ và bà Lâm gây nhau, việc này là do mình bà Lâm chủ trương, cô Hạ không hề đồng ý..." Chu Đại Khang cười híp mắt nói, người có thể đến đây tham gia đấu giá, đương nhiên không phải kẻ ngốc, nên tình trạng của Lâm Lan và Hạ Mộng Dao, họ cũng biết đại khái, đấu giá lần đầu tiên của Hạ Mộng Dao, rất có thể là hành vi của mình Lâm Lan, không liên quan gì đến Hạ Mộng Dao, đến lúc đó, bọn họ bỏ tiền rồi nhưng không có được người, thế chẳng phải là thành trò cười à.

"Chu tổng, anh nói gì vậy chứ, Mộng Dao và mẹ nó có chút khúc mắc cỏn con, nhưng người ta dù gì cũng là mẹ con, có giận dỗi gì cũng không lâu, qua ít hôm, con bé Mộng Dao nghĩ thông suốt rồi, chắc chắn nó sẽ về." Tôn Quế Phương cười giải thích, trước buổi đấu giá, bà ta đã nghĩ xong việc làm sao để ứng phó với vấn đề của những người mua này.

"Hình như bà không nghe hiểu ý của tôi nhỉ? Ý tôi là, nếu tôi mua được lần đầu của cô Hạ thật, vậy cô Hạ có đồng ý không? Còn cả chồng cô Hạ nữa, hai người họ giờ vẫn chưa li hôn đúng không?" Chu Đại Khang tiếp tục hỏi, vấn đề này của ông ta, cũng hỏi ra được tiếng lòng của đại đa số người mua.

"Chu tổng, anh lo xa rồi, nếu chúng tôi đã dám đấu giá lần đầu tiên của Mộng Dao, thì chúng tôi chắc chắn có cách vẹn toàn, những việc khác thì không nói, bản thân Mộng Dao đến lúc đó chắc chắn sẽ đồng ý."

"Còn về thằng chồng kia của nó, chắc hẳn các vị ở đây cũng biết, nó chỉ là một thằng vô dụng mà thôi! Nếu nó biết là các vị có mặt ở đây đấu giá, thì nó chắc chắn không dám ý kiến ý cò gì, biết đâu, đến lúc đó nó còn chủ động đưa Mộng Dao đến ấy chứ."

Tôn Quế Phương ung dung nói.

"Ừm, thế cũng đúng." Mọi người nhao nhao gật đầu, họ đều đọc bài "Hành trình vào cửa nhà giàu của chàng rể nghèo" nên rất hiểu Trần Phong, dù không vô dụng như trên báo nói, thì cũng chẳng hơn được là mấy, với Trần Phong, họ căn bản không thèm để vào mắt.

Việc lo lắng duy nhất là bản thân Hạ Mộng Dao, nhưng Tôn Quế Phương đã đảm bảo thế thì họ cũng yên tâm rồi, Tôn Quế Phương nếu dám nuốt lời, họ có vô vàn cách khiến nhà họ Hạ trả giá đắt, còn về người mở buổi đấu giá này - Lâm Lan, nửa đời sau đừng hòng yên ổn.

"Được, vậy không làm chậm trễ thời gian của các chủ tịch nữa, phiên đấu giá này chính thức bắt đầu thôi." Tôn Quế Phương cười tít mắt nói.

"Ảnh của Mộng Dao mọi người cũng đều xem rồi, thời đại học luôn là hoa khôi giảng đường, cái khác không nói chứ ở đất Thương Châu này, Mộng Dao nhà chúng tôi, chắc chắn là người đẹp hạng nhất hạng nhì, lấy một người đẹp thế này về nhà, các chủ tịch cũng hãnh diện."

"Ngoài ra, mọi người cũng biết, Mộng Dao nó giờ là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, giá trị của dự án núi Ngọc Tuyền, chắc không cần tôi nói nhiều, nên lấy Mộng Dao về nhà, thì ngang bằng lấy một cái cây hái ra tiền, lời của tôi không ai phản bác chứ?"

"Ha ha, không ai phản bác, bà Tôn nói đúng lắm, cô Hạ đúng là một viên ngọc."

"Đúng thế, dù cô Hạ không phải người phụ trách núi Ngọc Tuyền, tôi cũng bằng lòng lấy cô ấy về."

"Ai có thể lấy được cô Hạ, chắc chắn là tổ tiên phù hộ."

Nghe thấy đánh giá của mọi người dưới khán đài, lòng Tôn Quế Phương tự tin hơn hẳn. Nhưng Tôn Quế Phương không đắc ý, ngược lại thở dài thườn thượt, cố ra vẻ tiếc nuối nói: "Nhưng con bé Mộng Dao này, nó cái gì cũng tốt nhưng có một điểm không tốt."

"Bà Tôn sao lại nói vậy?"

"Cô Hạ còn cái gì không tốt chứ? Sao tôi không phát hiện?"

"Hai, các chủ tịch không biết chứ con bé Mộng Dao số khổ lắm, nó gặp phải người không tốt lành. Một con bé xuất sắc như nó, đáng lẽ phải tìm một người như các vị ở đây để xây dựng gia đình, nhưng mà con bé này lại kết hôn với một thằng vô dụng đi giao hàng. Kết hôn ba năm, không chỉ vất vả cực nhọc, mà ngày ngày còn bị người ngoài nói ra nói vào, người làm mợ như tôi nhìn cũng thấy xót xa." Tôn Quế Phương thở dài nói.

"Thằng vô dụng đó, tốt nhất đừng để ông đây gặp phải, nếu không ông đây nhất định đánh gãy cái chân chó của nó!"

"Hừ, làm lỡ dở ba năm thanh xuân của cô Hạ, đánh gãy cái chân chó của nó còn nhẹ chán!" Có người hừ một tiếng nói.

Thấy lời mình nói thành công khiến mọi người căm ghét Trần Phong, Tôn Quế Phương bất giác đắc chí mỉm cười, tiếp đó nói: "Nhưng các vị có thể yên tâm, con bé Mộng Dao số khổ thì khổ thật, nhưng có một việc nó lại làm rất đúng, đó chính là kết hôn ba năm nó vẫn ngủ riêng với thằng vô dụng kia, không giao thứ quý giá nhất của người con gái cho thằng vô dụng đó. Nên đến giờ, con bé vẫn giữ được cơ thể hoàn chỉnh, là một người con gái còn trinh."

Lời Tôn Quế Phương nói ngoài mặt thì dìm, nhưng lại âm thầm nâng, chỉ để làm nổi bật giá trị của Hạ Mộng Dao, nói với mọi người không cần lo lắng.

Việc này cũng khiến tâm trạng mọi người cũng càng sốt sắng hơn, ai lấy được Hạ Mộng Dao, chính là lấy một cái cây hái ra tiền về nhà, hơn nữa cái cây hái ra tiền này còn là người đẹp số một Thương Châu.

Đáng quý hơn là, người đẹp này dù đã từng kết hôn nhưng vẫn còn trinh, có thể nói, Hạ Mộng Dao hiện tại đúng là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ai cũng muốn ăn!

Khát vọng của nhiều người mua dưới khán đài đã thành công bị gợi lên, khóe môi Tôn Quế Phương cong lên tạo thành một nụ cười, nói: "Các chủ tịch nếu đã sốt ruột, vây giờ bắt đầu đấu giá đi. Lần đầu tiên của Mộng Dao, giá sàn năm triệu, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn năm trăm nghìn."

Bình luận

Truyện đang đọc