LONG TẾ

Tần Tuyết Nhu ung dung cười: "Không giấu gì cô, Trần Hạo Thiên đối xử với tôi rất tốt".

"Rất tốt?", Hạ Mộng Dao không kìm được kinh ngạc.

"Ừ, rất tốt".

"Ông ấy rất quan tâm tôi, cũng rất dịu dàng, gần như là một người chồng hoàn mỹ".

"Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là... ông ấy không yêu tôi". Tần Tuyết Nhu bỗng thay đổi đề tài, trên mặt mang theo một nụ cười.

Hạ Mộng Dao bặm môi, không nói gì, lúc này cô bỗng nhiên hơi thương hại Tần Tuyết Nhu.

Tần Tuyết Nhu năm ấy là tiểu thư kiêu kì điển hình, không những ngoại hình xinh đẹp mà còn là công chúa nhỏ của nhà họ Tần, được yêu thương vô cùng, bà ta như vậy căn bản không thiếu người theo đuổi.

Nhưng cuối cùng, bà ta lại gả cho Trần Hạo Thiên.

Gả cho Trần Hạo Thiên trong lòng đã bị lấp đầy bởi Tô Chiếu Hi.

Bà ta nằm chung giường với Trần Hạo Thiên năm, sáu năm, dâng hiến năm tháng thanh xuân quý giá nhất của một người con gái, nhưng cuối cùng, bà ta lại chẳng bước được vào trái tim Trần Hạo Thiên.

"Không cần thương hại tôi, Tần Tuyết Nhu tôi không cần ai thương hại hết".

Tần Tuyết Nhu nhìn Hạ Mộng Dao một cái, hờ hững nói.

"Tôi không thương hại bà", Hạ Mộng Dao cứng miệng nói.

"Vậy sao?", Tần Tuyết Nhu không phản bác.

Nhưng bà ta không định nói sâu vào vấn đề này, mà đẩy chủ đề về Trần Phong: "Cô biết sau khi Trần Anh Nhu về nhà họ Trần, nhà họ Trần có phản ứng gì không?".

"Phản ứng gì?".

"Loạn hết cả lên", Tần Tuyết Nhu lời ít mà ý nhiều.

"Anh trai Trần Anh Nhu - Trần Anh Tài dẫn Thanh Long Vệ về từ Quân khu Bắc Cương suốt đêm".

"Chị gái của Trần Anh Nhu - Trần Anh Tư, tập trung gần hết mọi võ sĩ của Hộp đêm Hồng Diệp".

"Nếu không phải Trần Bá Dung ngăn lại thì tối hôm kia họ đã đến Thương Châu rồi".

"Trần Bá Dung... tại sao lại ngăn cản?", Hạ Mộng Dao không nhịn được hỏi, Trần Bá Dung là chủ của phòng hai nhà họ Trần, là một trong mấy người có thế lực nhất của cả nhà họ Trần ngoài Trần Trấn Nam.

"Tôi làm sao mà biết được?", Tần Tuyết Nhu bĩu môi: "Trong đầu lão cáo già đó đang nghĩ gì, tôi căn bản không rõ, nhưng việc này, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua như vậy".

"Ông ta sớm muộn gì cũng sẽ gây sự với Trần Phong".

Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao bỗng hiện lên vẻ lo lắng, hiển nhiên, nhà họ Trần có thế lực ngút trời căn bản không phải thứ Trần Phong có thể chống lại được.

"Cô Hạ, biết tại sao tôi bảo cô li hôn với Trần Phong không?", Tần Tuyết Nhu cười hỏi.

"Tại sao?", giọng Hạ Mộng Dao lạnh tanh, dù mục đích của Tần Tuyết Nhu là gì, lúc này cô cũng không thể rối loạn.

"Vì cô là điểm yếu của Trần Phong".

Tần Tuyết Nhu nhìn xoáy vào Hạ Mộng Dao: "Trần Bá Dung không động thủ với Trần Phong lần này, một phần nguyên nhân là vì kiêng dè Trần Trấn Nam, nhưng còn một nguyên nhân là vì cô".

"Vì tôi?", đôi mày liễu của Hạ Mộng Dao cau lại, hơi khó hiểu.

"Đúng, vì cô".

"Trần Bá Dung biết rõ quan hệ của cô và Trần Phong, nắm được cô chính là nắm được Trần Phong, nên chỉ cần cô ở Thương Châu, lúc nào ông ta cũng có thể tìm Trần Phong trả thù", Tần Tuyết Nhu nói với vẻ đầy ẩn ý.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao hơi thay đổi, lời này của Tần Tuyết Nhu đúng là khá có lý.

Cô là vảy ngược của Trần Phong, là áo giáp kiên cố nhất trên người Trần Phong, nhưng đồng thời cô cũng là điểm yếu của Trần Phong.

Chỉ cần Trần Bá Dung khống chế được cô, thì sẽ có cả nghìn cách đối phó với Trần Phong.

"Nhưng việc này thì liên quan gì tới việc tôi và Trần Phong li hôn? Tôi và Trần Phong li hôn rồi, chẳng lẽ Trần Bá Dung sẽ không xuống tay với Trần Phong qua tôi?", Hạ Mộng Dao hỏi ngược lại, loại người như Trần Bá Dung tất nhiên sẽ không bị bề ngoài đơn giản làm mụ mị đầu óc, dù cô li hôn với Trần Phong thật, Trần Bá Dung cũng sẽ tiếp tục tìm cơ hội trên người cô.

"Chỉ dựa vào việc cô li hôn với Trần Phong, ông ta đúng là vẫn sẽ xuống tay với Trần Phong thông qua cô".

"Nhưng sau khi cô li hôn với Trần Phong, cô trở thành người của tôi, ông ta sẽ không muốn xuống tay với Trần Phong thông qua cô nữa".

"Trở thành người của bà?".

"Đúng, trở thành người của tôi, tôi sẽ giao sản nghiệp ở Trung Hải cho cô quản lý". Tần Tuyết Nhu nói.

"Tại sao bà lại làm vậy? Tôi muốn biết lí do làm vậy là gì?", sau khi hít sâu một hơi, Hạ Mộng Dao bình tĩnh hỏi.

Ý của Tần Tuyết Nhu rất rõ ràng, bà ta muốn đứng về phía Trần Phong, giúp Trần Phong chống lại Trần Bá Dung.

Nhưng Hạ Mộng Dao thực sự không hiểu, Tần Tuyết Nhu tại sao lại làm vậy? Trần Phong là con trai tình địch của bà ta, lúc này, bà ta không đẩy Trần Phong một cái đã rất tốt rồi, chứ đừng nói là giúp Trần Phong.

"Lí do tôi làm vậy sau này cô sẽ biết", Tần Tuyết Nhu hờ hững cười: "Giờ cô chỉ cần nói với tôi lựa chọn của cô".

"Lựa chọn của tôi...".

Hạ Mộng Dao hơi do dự, nếu có thể, cô không muốn li hôn với Trần Phong, nhưng thực tế rành rành ra đó, trước mặt kẻ địch mạnh như Trần Bá Dung, Trần Phong đã khó khăn lắm rồi, nếu cô còn không nhanh chóng đưa ra lựa chọn thì rất có thể sẽ trở thành cọng cỏ cuối cùng đè chết Trần Phong.

"Chỉ có cách li hôn sao?", Hạ Mộng Dao không nhịn được hỏi.

"Chỉ có cách này thôi", Tần Tuyết Nhu hơi lạnh lùng.

"Nguyên lão nhà họ Trần sẽ không cho phép tôi công khai can dự vào việc giữa Trần Phong và Trần Bá Dung".

"Chỉ khi cô và Trần Phong li hôn, cô trở thành con người tự do, tôi mới có thể thông qua cô, âm thầm tham gia vào tranh đấu giữa Trần Phong và Trần Bá Dung".

"Lúc ấy, dù tôi giúp cô, nguyên lão nhà họ Trần cũng sẽ không nói gì".

Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu, ý của Tần Tuyết Nhu rất rõ ràng, cô và Trần Phong li hôn, nói trắng ra là cho Trần Bá Dung và Tần Tuyết Nhu một bậc thang, cho nguyên lão nhà họ Trần một lời giải thích.

Trần Bá Dung không phải không biết đứng phía sau cô là Tần Tuyết Nhu, nhưng dù biết ông ta cũng không làm gì được Tần Tuyết Nhu, vì cách làm của Tần Tuyết Nhu, không làm trái quy tắc của nhà họ Trần.

"Được, tôi li hôn", sau khi hít sâu một hơi, Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói.

Đến hôm nay, đây là việc duy nhất cô có thể làm, mặc dù Tần Tuyết Nhu có lẽ cũng không có ý tốt với Trần Phong, nhưng ít nhất lúc này, Tần Tuyết Nhu vẫn đứng về phía Trần Phong.

Tần Tuyết Nhu gật đầu, có vẻ không hề bất ngờ với quyết định của Hạ Mộng Dao.

"Ba ngày sau đi Trung Hải, Trung Hải là địa bàn của tôi, ở địa bàn của tôi không ai có thể làm hại cô", trong lời nói của Tần Tuyết Nhu có sự khí phách khó nói thành lời.

Sau khi nói xong, Tần Tuyết Nhu dẫn bà lão áo choàng đen rời khỏi bệnh viện.

Để lại một mình Hạ Mộng Dao ngơ ngẩn ngồi trên giường bệnh...

Lúc này, Trần Phong đã đến Kim Chi Đường.

Cố Đông Thâm và bốn anh em họ Trần đã chờ sẵn ở Kim Chi Đường từ sớm.

Thấy Trần Phong đến, Cố Đông Thâm lấy ra các loại dược liệu quý hiếm đã chuẩn bị sẵn, Trần Trạch Văn thì lấy hai gốc sen đá ra.

"Hoàng Lão Tam giờ thế nào rồi?".

Trần Phong hỏi, nếu hỏa độc của Hoàng Lão Tam phải giải quyết gấp, anh định bảo Trần Trạch Văn mang sen đá đi trước, nếu không vội anh định đích thân đến.

Bình luận

Truyện đang đọc