LONG TẾ

“Vay tiền không muốn trả lại còn muốn đâm chết người cho mình vay tiền, đúng là đồ độc ác!”

“Đúng vậy, còn có tiền mua Audi A6, tại sao không trả tiền cho người ta?”

“Đúng là chó đội lốt người, làm ra việc con người không làm được.”

Người qua đường ồ ạt lên tiếng, có không ít người đứng về phía mẹ con Tôn Quế Phương.

“Mọi người nghe tôi nói, bà ấy là mợ tôi, thấy chồng tôi mua xe mới nên muốn ăn vạ…” Hạ Mộng Dao luống cuống đến mức sắp khóc.

Nhưng người qua đường không hề nghe cô ấy giải thích.

“Hừ! Lại còn bảo người ta ăn vạ, rõ ràng là hai người vay tiền không trả, còn muốn đổ oan cho người ta.”

“Nực cười, có người mợ nào lại ăn vạ cháu mình chứ.”

“Cái đám người có tiền không ai là tốt đẹp cả!”

Đám đông mỗi người nói một câu, cứ như Trần Phong và Hạ Mộng Dao đã phạm phải tội ác không thể tha thứ được vậy.

Tôn Quế Phương đắc ý nhìn Trần Phong và Hạ Mộng Dao, vẻ khiêu khích trong mắt bà ta rất rõ ràng, muốn đấu với bà đây thì chui lại vào bụng mẹ rồi tu luyện thêm hai năm nữa nhé.

Nhìn Tôn Quế Phương tràn đầy vẻ đắc ý, Hạ Mộng Dao càng tức giận hơn, nhưng lúc này cô không biết làm thế nào với bà ta, vì ai cũng đứng về phía bà ta.

“Bà nói tôi vay bà năm trăm nghìn?”

Lúc này Trần Phong lạnh lùng lên tiếng.

“Đúng vậy, hai năm trước mày muốn làm ăn, thế là tao lấy năm trăm nghìn tiền bán nhà cho mày vay, lúc đó mày nói nhiều nhất là một tháng sẽ trả cho tao, rồi mày khất tận hai năm…” Tôn Quế Phương nói như thật, người không biết chuyện hoàn toàn không nhận ra bà ta đang nói dối.

“Vậy giấy vay tiền đâu? Bà cho tôi vay nhiều tiền như vậy phải bảo tôi viết giấy nợ chứ.” Trần Phong nói.

“Giấy nợ?” Ánh mắt của Tôn Quế Phương hơi có vẻ trốn tránh, bà ta cứng đầu cứng cổ nói: “Giấy vay tiền tao để ở nhà rồi, thứ quan trọng như vậy, sao tao có thể tùy tiện mang theo được?”

Trần Phong cười khinh bỉ rồi nói tiếp: “Được, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện giấy nợ, bà vừa nói tôi muốn đâm chết bà, bà có chứng cứ không?”

“Chứng cứ?” Tôn Gia Phương hét lên một tiếng: “Tao suýt nữa bị mày đâm chết rồi, còn lấy đâu ra chứng chứ nữa?”

“Ý bà là bà không có chứng cứ?” Trần Phong bình thản nói.

Thấy Trần Phong nói như vậy, không ít người qua đường bắt đầu cau mày lại. Vừa nãy khi Tôn Quế Phương khóc lóc kể lể, bọn họ tưởng là Trần Phong và Hạ Mộng Dao mới là kẻ đầu sỏ. Bây giờ xem ra sự việc không phải như Tôn Quế Phương nói. Vì phản ứng của bà ta hơi không bình thường.

“Tao… tao mặc kệ, dù sao thì mày đánh hai mẹ con tao là sự thật, con trai tao nằm trên đất rồi, mày không thể nói là vết thương trên người nó là nó tự đánh được.” Tôn Quế Phương tiếp tục nói bậy bạ.

“Vết thương trên người con trai bà đúng là do tôi đánh.” Trần Phong hờ hững thừa nhận.

“Nghe thấy chưa? Mọi người nghe thấy chưa? Cái thằng súc sinh chết tiệt này cũng thừa nhận rồi, vết thương trên người con trai tôi là do nó đánh.” Thấy Trần Phong dám thừa nhận, trên mặt Tôn Quế Phương bất giác xuất hiện vẻ vui mừng.

“Nhưng tôi không vay bà năm trăm nghìn, cũng không đâm bà.” Trần Phong lại nói.

“Vậy sao mày lại đánh con trai tao?” Tôn Quế Phương khoanh hai tay trước ngực nói.

“Vì anh ta trông ngứa mắt.” Trần Phong bình thản nói.

“Mày…” Tôn Quế Phương nghẹn giọng vì tức giận, vốn dĩ bà ta tưởng Trần Phong sẽ ngụy biện, nhưng không ngờ anh không hề có ý ngụy biện.

“Mọi người phân xử giúp tôi đi, cái thằng súc sinh mất dạy này, không chỉ vay tiền của mẹ con tôi, lại còn muốn giết chết mẹ con tôi, đúng là coi thường pháp luật mà!” Tôn Quế Phương lại quỳ trên mặt đất bắt đầu ăn vạ.

“Báo cảnh sát! Bắt thằng cặn bã này vào đồn cảnh sát, để cảnh sát dạy dỗ nó!”

“Đừng tưởng có tiền là muốn làm gì cũng được! Mọi người cùng nhau tiến lên lột quần áo của hai đứa chó chết này!”

Người lên tiếng hưởng ứng muốn nhân cơ hội này sàm sỡ Hạ Mộng Dao.

“Một đám ngu ngốc mất não!” Trần Phong lập tức lạnh lùng quét mắt nhìn đám đông người qua đường.

“Mày mắng ai là đồ ngu ngốc?”

“Con mẹ nó, làm sai rồi còn dám ngang ngược như vậy, mọi người cùng nhau xông lên đánh chết nó đi!”

Có người xắn tay áo lên muốn xông lên đánh Trần Phong.

Tôn Quế Phương đứng bên cạnh, trong mắt toàn là vẻ vui sướng. Cái thằng vô dụng này mới là đúng đồ ngu ngốc, trong tình huống này mà dám chọc giận đám đông, bà ta có thể dự đoán được dáng vẻ thê thảm của Trần Phong khi bị đám đông vây đánh.

Tôn Quế Phương bất giác nhìn Trần Phong, dường như muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của anh. Nhưng ai biết được Trần Phong lại khinh thường cười và hờ hững hỏi: “Biết tại sao tôi lại nói các người là đồ ngu ngốc mất não không?”

Đám người qua đường im lặng không nói gì.

Trần Phong lắc đầu cười khẩy nói: “Cũng đúng, có thể đám ngu ngốc các người không biết trên đời này có thứ gọi là camera hành trình!”

Camera hành trình!

Vẻ mặt những người xung quanh có sự thay đổi rất lớn, làm sao họ không biết thứ này được.

Thấy Trần Phong tự tin như vậy, những người xung quanh lập tức nhận ra chân tướng của sự việc có thể không giống như Tôn Quế Phương nói.

Những người xung quanh lại nhìn Tôn Quế Phương, quả nhiên họ thấy bà ta trốn tránh ánh mắt của họ.

“Tôi nợ bà năm trăm nghìn?” Trần Phong liếc mắt nhìn Tôn Quế Phương và hờ hững hỏi.

“Tao… tao…” Tôn Quế Phương lắp bắp, nói không thành lời.

“Vừa nãy tôi muốn lái xe đâm chết bà?” Trần Phong cười khẩy và tiếp tục hỏi.

“Nhà tôi có việc, tôi đi trước đi.” Sau khi nói ra lời này, Tôn Quế Phương vội vàng rời khỏi đó. Bà ta sợ còn không đi thì Trần Phong sẽ công bố hình ảnh trong camera hành trình, vậy thì người bị đám đông kia trút giận sẽ là bà ta.

Nhìn Tôn Quế Phương cụp đuôi bỏ chạy, đám người qua đường ngốc thế nào cũng nhận ra là bọn họ bị Tôn Quế Phương dắt mũi rồi!

Đám người qua đường vừa xấu hổ vừa tức giận, họ không dám nhìn Trần Phong lấy một cái.

Hạ Mộng Dao há hốc miệng, cô ấy không biết nên nói gì.

Ở chỗ này chỉ có một mình cô ấy biết là Trần Phong mới mua chiếc xe này!

Không hề có cái gọi là camera hành trình!

Trần Phong chỉ ra vẻ mà thôi!

Nhưng không một người nào có thể nhận ra!

Thấy Tôn Quế Phương và Lâm Đại Quân rời khỏi hiện trường giống như chó hoang, Trần Phong bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự sợ cặp mẹ con cực phẩm này lên cơn đòi xem camera hành trình, chơi với anh đến cùng.

Trần Phong quay đầu, thấy Hạ Mộng Dao ngơ ngác nhìn mình bèn bất giác mỉm cười: “Nhìn gì mà nhìn, chồng em đẹp trai đến thế cơ à?”

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Mộng Dao đỏ lên, vừa rồi khi Trần Phong mắng đám đông người qua đường là đồ ngu ngốc đúng là rất đẹp trai, trên người anh tỏa ra khí chất đặc biệt, nhưng cô ấy không thể thừa nhận được.

“Đẹp trai gì chứ, xấu chết đi được.” Hạ Mộng Dao bĩu môi, hờn dỗi nói.

Trần Phong sờ mũi và mỉm cười, anh cũng có đến mức xấu như vậy đâu.



“Con trai, sao đột nhiên cái thằng vô dụng Trần Phong lại giỏi đánh nhau thế? Cả con cũng không đánh được nó?” Sau khi Lâm Đại Quân trốn đến một khu nhà tập thể, Tôn Quế Phương hỏi với vẻ khó hiểu, bà ta hiểu bản lĩnh của con trai mình. Ngay cả giáo viên tiểu học của Lâm Đại Quân cũng đánh giá học sinh này thành tích ổn định, kĩ năng thực hành cực tốt, có thể nói là khi đánh nhau Lâm Đại Quân gần như không phải chịu thiệt bao giờ.

Nhưng hôm nay ở trước mặt Trần Phong, Lâm Đại Quân lại giống một học sinh tiểu học, còn chưa chạm được vào người Trần Phong đã bị nó quật ngã. Chẳng lẽ thằng vô dụng Trần Phong này ăn được linh đan diệu dược gì nên cơ thể mới thay đổi như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc