Nhưng đã không thấy Lâm Uyển Thu đâu nữa, Trần Phong cười, rồi cũng quay người rời đi.
“Anh nghe nói gì chưa?”.
“Nghe nói gì cơ?”.
Một đôi nam nữ đang đứng bên cạnh chọn đồ trong cửa hàng tiện lợi nói.
“Anh không biết à? Tổng giám đốc xinh đẹp nhà họ Hạ vụng trộm với thư ký của mình, hình như bị người ta bắt được đấy”.
“Thật hay giả thế, một người phụ nữ mà lại đi ngoại tình, chẳng phải cô ta có chồng rồi sao?”.
“Em lừa anh làm gì, cậu em còn có ảnh cơ, người phụ nữ đó đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết chính là tổng giám đốc xinh đẹp đó, có chồng thì sao chứ, có khi chồng cô ta không thỏa mãn được cô ta thì sao?”.
Người phụ nữ hơn 30 tuổi kia nói chuyện không hề kiêng dè.
“Hình như em nhớ chồng cô ta làm shipper, cũng khó trách, một tên ở rể, không có địa vị, nói không chừng đã bị vợ cắm sừng từ lâu rồi!”.
Hai người càng nói càng giống thật, cứ như việc này thật sự đã xảy ra vậy.
Hạ Mộng Dao cũng không biết mấy lời đồn này từ đâu mà có, nhưng chỉ trong phút chốc mà truyền khắp cả thành phố.
Lần đầu tiên khi nghe được tin này, cô đã phát một thông báo, kiên quyết bác bỏ, thậm chí còn truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với những người lan truyền tin đồn.
Nhưng kiểu bác bỏ này, người hiểu chuyện sẽ không bao giờ tin một chữ nào, bọn họ chỉ tin vào những gì bọn họ cho là đúng, còn việc nữ giám đốc vụng trộm, lại vừa hay là chuyện bọn họ thích xem.
“Tổng giám đốc Hạ, hay là chúng ta cứ lờ nó đi, vốn dĩ chỉ là lời đồn, nếu như thời gian tới không có gì xảy ra, lời đồn sẽ tự dập thôi”.
Hạ Mộng Dao ngồi trước bàn làm việc, cô cũng rất đau đầu.
Kể từ sau khi cô và Trần Phong rời khỏi nhà họ Hạ, chưa một giây phút nào được yên ổn, vụ việc này khả năng lại là mấy kẻ đối địch gây ra.
“Thông báo đã gửi rồi, để quan sát một thời gian đi, mấy tên đó nhất định sẽ còn tiếp tục, tôi quá hiểu bọn họ rồi, nếu như không đạt được thứ gì đó, bọn họ còn chẳng buồn nhấc chân lên ấy, nói gì đến mấy chuyện vô bổ này”.
Bảy giờ sáng Trần Phong đã đến Thương Châu, lúc nghe được tin đồn là chín giờ, chỉ một tiếng sau khi Hạ Mộng Dao đưa ra thông báo, anh liền vội vàng chạy đến gặp Hạ Mộng Dao.
Hai người vừa gặp nhau, Trần Phong đã hỏi: “Mộng Dao, em không sao chứ?”.
Hạ Mộng Dao nhìn có vẻ tiều tụy, nhưng thấy Trần Phong đến, cô vẫn cất giấu tâm tư, để bản thân trông không quá khó coi.
“Sao anh lại đến đây?”.
“Sau khi về, ở một đêm tại Yên Kinh rồi mới tới đây”.
Hạ Mộng Dao biết anh đến Yên Kinh làm gì, trong lòng hơi chua xót, nhưng vẫn cười: “Về rồi thì tốt”.
Trần Phong lo cho chuyện của cô, lại hỏi: “Mấy tin đồn bên ngoài, em định xử lý thế nào?”.
“Còn có thể thế nào, em đâu thể bịt miệng mấy tên đó được, bọn họ thích nói thế nào thì nói. Em không thẹn với lòng là được”.
“Bọn họ? Em biết ai gây phiền phức cho em à?”, Trần Phong hỏi.
“Còn có thể là ai, mấy người trong họ chứ ai. Từ ngày em rời khỏi nhà họ Hạ, bọn họ càng lúc càng xem thường chúng ta, vốn dĩ bọn họ cho rằng chúng ta rời khỏi nhà họ Hạ, thì chả mấy sẽ cầu xin đòi quay lại, nhưng không ngờ đến giờ chúng ta vẫn sống tốt hơn họ, một số người chướng mắt thôi”.
Chuyện ở riêng ngày trước là do Trần Phong đề ra, anh lấy công trình trị giá 500 triệu tệ để làm điều kiện, khiến bọn họ đồng ý cho Hạ Mộng Dao ra ở riêng.
Nhưng không ngờ bọn họ lại không hề cảm kích, còn làm ra những chuyện như thế này.
“Anh đưa em về nhà”.
Trần Phong mà tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Anh nói với giọng ra lệnh mà người khác không thể phản đối, nhưng Hạ Mộng Dao vẫn lắc đầu.
“Bọn họ sẽ không thừa nhận đâu, việc chắc chắn cũng là bọn họ thuê người làm, chúng ta không có bằng chứng, đi cũng chẳng ích gì”.
“Cứ đi theo anh là được”.
Anh vẫn rất kiên định, nói xong bèn muốn dắt Hạ Mộng Dao đi.
Hạ Mộng Dao bỗng thấy trong lòng ấm áp, cảm giác này đã lâu lắm rồi không có, bị Trần Phong kéo, cô nhìn anh, để mặc anh dắt mình đi.
Đến nhà họ Hạ, quản gia ở ngoài cửa nhận ra Trần Phong, thấy Trần Phong dẫn Hạ Mộng Dao đi vào, cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc.
“Bọn họ đang ở đâu?”, Trần Phong chất vấn.
“Ở phòng khách”, quản gia cũng không hiểu tại sao mình lại cứ thế mà nói ra.
Hai người đã quen đường quen lối đi thẳng vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy Hạ Hạo đi từ trong ra.
“Cô..., Trần Phong...”, Hạ Hạo nói không thành lời.
Già trẻ lớn bé nhà họ Hạ hận một nỗi không thể lập tức tiễn ôn thần này đi, làm sao còn dám nói tiếng nào chứ.
Sau khi hai người đi ra: Hạ Mộng Dao nói: “Anh thị uy như thế, anh bảo… bảo bố mẹ em sau này phải đối diện với bọn họ thế nào đây?”.
Hạ Mộng Dao mềm yếu, cho nên nghĩ chút tình thân đó vẫn còn.
“Em cho rằng bọn họ vẫn coi em là người thân sao?”.
Hạ Mộng Dao không biết trả lời thế nào, cô im lặng.
Có thể nhìn ra Hạ Mộng Dao sợ người đã vứt bỏ người thân như cô vẫn lưu luyến điều gì đó.
Trần Phong an ủi nói: “Mộng Dao, trước giờ em đều không cô đơn, em có anh, có bố mẹ”.