LONG TẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng may mà một lúc sau, Trần Phong phát hiện ra đối phương có thể cũng là một cao thủ, ít nhất về mặt điều khiển xe tuyệt đối không hề kém anh.  

Giống như hai ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm, chỉ để lại ánh đèn phía sau xe, hai chiếc xe ô tô điên cuồng lướt trên con đường không có bất kỳ xe cộ qua lại nào.  

Màn đêm nhanh chóng bao trùm tất cả mọi thứ, hai chiếc xe đã đi đến một nơi rất xa.  

Ngã tư phía trước đang nhấp nháy đèn xanh, chuẩn bị sắp đổi sang đèn đỏ, và chiếc xe kia không hề có ý giảm tốc độ.  

Đương nhiên trong lúc này thì đèn xanh đèn đỏ chỉ là dùng để trang trí thôi, tốc độ xe của Trần Phong đương nhiên cũng không hề giảm xuống.  

Nhưng khi gần đến ngã tư, đối phương lại đột nhiên phanh gấp, đầu xe chuyển một hướng 90 độ, bánh xe kéo lê tạo thành vết dài trên đường đồng thời phát ra âm thanh ma sát chói tai, rồi sau đó chiếc xe liền rẽ sang bên trái.  

Chỉ trong chớp mắt Trần Phong cũng lập tức phản ứng kịp, anh cũng nhấn phanh lại, giống như bắt chước chiếc xe phía trước, cũng để lại vết bánh xe kéo dài trên đường như thế.  

Chỉ là kém một khoảng cách rất ngắn, Trần Phong dần dần rẽ vào làn đường bên trái, chứ không bị hất ra ngoài.  

Nhưng tuy là vậy, Trần Phong cũng rất kinh ngạc, đối phương đã đang có ý đồ cắt đuôi anh.  

Phượng Thê bị cú rẽ vừa rồi làm cho sợ đến tái mặt, thậm chí còn có chút buồn nôn, cảm giác này vừa mới xuất hiện thì cô đã nôn ra luôn.  

Chờ một lúc sau, cô ấy mới rụt đầu lại vào trong xe.  

“Cô không sao chứ?”, Trần Phong tuy không thể chú ý đến Phượng Thê được, nhưng cũng nghe thấy tiếng nôn nên quan tâm hỏi.  

Sau khi nôn xong, Phượng Thê rõ ràng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn khó khăn gật đầu nói: “Tôi không sao! Anh nhất định phải cứu được chị tôi nhé”.  

Trần Phong trả lời: “Tôi biết, tôi đã hứa với cô rồi mà, sẽ bảo vệ hai chị em cô”.  

Câu nói này Trần Phong đã nói rất nhiều lần, Phượng Thê lại càng ngày càng tin Trần Phong có thể làm được, khi nghe thấy anh nói vậy liền cảm thấy vô cùng yên tâm.  

Và hai chiếc xe vẫn đang tiếp tục đuổi nhau, qua mấy khúc rẽ nhưng cuối cùng vẫn không thể cắt đuôi được Trần Phong, đối phương hình như sau khi phát hiện ra kết quả này liền không còn suy nghĩ nào nữa.  

Chờ sau khi gần đến địa điểm của đối phương, cũng có thể là xe của đối phương đã hết xăng, chiếc xe phía trước cuối cùng cũng bắt đầu giảm tốc.  

Trần Phong vốn cũng muốn giảm tốc theo, nhưng trong lòng vẫn không an tâm, chỉ muốn nhanh chóng đuổi đến nơi.  

Đối phương quả đúng đã hoàn toàn dừng xe lại, Trần Phong cũng nhanh chóng vượt lên trước rồi mới phanh gấp, chặn trước đầu xe của đối phương.  

Một cú rẽ dứt khoát khiến đầu xe của Trần Phong nhắm đúng đầu xe của đối phương.  

Lúc này bầu trời cuối cùng đã xuất hiện vệt trắng bạc, ánh nắng ban mai có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bầu trời đêm cũng bắt đầu trở nên lờ mờ và dần biến mất, từ phía xa có thể nhìn thấy cảnh vật trở nên rất rõ ràng.  

Nhìn thấy đối phương từ trên xe bước xuống, Trần Phong để Phượng Thê ở lại trong xe, anh cũng bước ra khỏi xe.  

Vừa rồi anh cũng chú ý đến bộ dạng của đối phương, là một người có khuôn mặt vuông, da trắng, có để râu, chiều cao hình như còn cao hơn Trần Phong, nhưng quan trọng là quả thực Trần Phong đã gặp gắn hôm qua.  

Hắn chính là một trong số những người mà ông lão kia đưa đến, mặc comple, giống hệt như lúc này.  

“Thả cô gái trên xe ra”, Trần Phong lạnh lùng hét lên.  

Tên đó cười nói: “Kỹ thuật lái xe của mày tốt lắm, là người lái xe lợi hại nhất mà tao từng gặp”.  

Trần Phong lại không hề vui vì được hắn tâng bốc, chỉ lén lút liếc vào bên trong xe, bên trong hình như còn một người nữa đang ngồi trong đó, còn người nằm ở hàng ghế sau chắc là Long Lăng.  

Nhưng chỉ hơi nhìn một cái, một cú đá sượt qua đầu anh.  

Vì phân tâm nên anh suýt nữa trúng chiêu, may mà phản ứng có điều kiện của cơ thể đã ngăn lại được, anh không bị thương, nhưng sức mạnh truyền ra từ cánh tay lại khiến cánh tay anh nhất thời bị tê dại.  

“Không được phân tâm đâu”, người đàn ông đô con cười chế nhạo rồi nói.  

Trần Phong lập tức cũng tập chung tinh thần ngay, nhìn về phía người này, không dám chú ý đến phía khác nữa, vì thực lực của người đàn ông trước mặt đây thậm chí không hề thua kém anh.  

Cú tấn công sau cũng đến rất nhanh, đối phương phi chân lên, tốc độ vô cùng mạnh, tuy Trần Phong cũng không dám dốc sức chống dỡ, chỉ mượn lực để lùi về phía sau.  

Tên này vì sao lại nhanh mạnh đến vậy, sức lực vô cùng mạnh và tốc độ không chút chậm trễ nào, đây không giống như người tu hành võ công mạnh mẽ.  

Nhưng đối phương còn không muốn nhường thời gian cho Trần Phong suy nghĩ, hắn tiếp tục đá tới, giống như chỉ có sở trường tấn công bằng chân, tốc độ nhanh liên tiếp đến kinh ngạc.  

Trần Phong đỡ chiêu cũng rất mất sức, nhưng vẫn chống đỡ được, chưa bị tổn hại gì cả.  

Cuối cùng khoảng hơn nửa tiếng sau, người đàn ông còn lại trên xe của đối phương mới bước xuống, hét cho hai người dừng lại.  

Trần Phong lại chỉ cảm thấy hai cánh tay hình như không còn là của anh nữa, nếu cứ tiếp tục anh đành phải đảo ngược công pháp.  

Nhưng trong lòng anh lo lắng, đó chính là người đàn ông ngồi trên xe kia nhìn thấy tên đô con sắp thua, liệu có làm gì Long Lăng hay không.  

Hơn nữa kiểu trạng thái đó cũng không ổn định, anh cũng sợ đến cuối cùng lại hại cả hai chị em.  

Sau khi Trần Phong nhìn thấy người đàn ông vừa xuống xe, anh cũng không ngạc nhiên gì, vừa rồi bị che tầm mắt nên không nhìn rõ được, và khuôn mặt bất cần kia giờ đây đã lộ ra khiến Trần Phong chỉ muốn đấm cho anh ta một cú, đánh cho đến khi không thể nhận ra anh ta nữa mới thôi.  

Tiếc là đây chỉ là tưởng tượng của anh thôi.  

“Ông nội bảo tao không được động vào mày, nhưng mày lại không biết điều, cứ muốn chạy ra đây”, người đàn ông trẻ cười khẩy nói.  

Trần Phong không nói gì, anh vừa đề phòng tên đàn ông đô con, vừa suy nghĩ xem làm sao để khống chế người thanh niên này.  

Chỉ cần khống chế được anh ta, Trần Phong tin rằng tên đô con này sẽ phải nghe lời ngay thôi.  

Nhưng tiếc là suy nghĩ của anh lại quá đơn giản, tên đô con cứ nhìn chằm chằm vào anh, như thể biết anh muốn làm gì nên hắn đã chuẩn bị từ trước.  

“Tao còn tưởng mày rất lợi hại cơ, nhưng đến cuối cùng đến A Tứ mày còn không đánh được, ông nội đúng là già rồi, thế mà lại đi sợ một thằng như mày”.  

Trần Phong luôn không nắm được suy nghĩ của ông lão kia, thậm chí còn chưa từng nghe qua, nhưng vệ sĩ của ông ta, nếu đám vệ sĩ kia cũng như A Tứ, thì ông già này thực sự vô cùng khủng khiếp.  

“Thứ mà chúng mày cần thực sự là cô ấy không hề biết, mày bắt cô ấy cũng chẳng được gì, thả cô ấy ra”, Trần Phong nói.  

Nhưng đối phương lại cười lên: “Rốt cuộc có biết hay không thì cũng phải hỏi kỹ mới biết được, căn nhà kia chúng tao cũng sẽ khám xét thật kỹ, nếu thật sự không tìm thấy, vậy đành để cô gái xinh đẹp như vậy phải tủi thân rồi”.  

Bình luận

Truyện đang đọc