LONG TẾ

Lâm Lan ở một bên khuyên ngủ hết lời, Vũ Văn Bác thì ở một góc thì cúi đầu nghe, biểu cảm trên mặt lại hơi lơ đễnh.

Tối qua cậu ta đã lật đi lật lại tin tức mà Vũ Văn Thành Anh điều tra ra được nhiều lần, nên đương nhiên biết, Lâm Lan trước mặt này chính là mẹ vợ cũ của Trần Phong.

Lúc Trần Phong ở nhà họ Hạ, Lâm Lan là người chèn ép Trần Phong ghê nhất.

Cuối cùng Trần Phong và Hạ Mộng Dao li hôn, Lâm Lan cũng có công lao không nhỏ.

Không ngờ, giờ Lâm Lan lại xin Trần Phong và Hạ Mộng Dao kết hôn lại.

Mặc dù không biết giữa chừng có chuyện gì, nhưng Vũ Văn Bác lại không cảm thấy Trần Phong sẽ kết hôn lại với Hạ Mộng Dao.

Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì Sở Thanh Từ cũng để ý Trần Phong rồi.

So với Hạ Mộng Dao thì Sở Thanh Từ càng phù hợp với Trần Phong hơn, cô muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, hơn nữa còn là ngọc nữ nổi tiếng nhất Hoa Hạ…

Ngoài thân phận ngọc nữ ra, Sở Thanh Từ còn là cháu gái nội duy nhất của lão chiến thần, là viên minh châu trong lòng bàn tay của cả nhà họ Sở.

Đứng trước Sở Thanh Từ, Hạ Mộng Dao đúng là chẳng đáng nhắc đến.

Như Vũ Văn Bác đoán, Lâm Lan còn chưa nói xong, Trần Phong đã cau mày ngắt lời Lâm Lan: “Việc kết hôn lại nói sau đi”.

“Nói sau…”, Lâm Lan cứng họng, có vẻ không ngờ Trần Phong sẽ cho câu trả lời này, theo bà ta thấy, hôm nay chỉ cần bà ta nhắc việc kết hôn lại, cho Trần Phong một bậc thang thì Trần Phong ắt sẽ thuận theo mà đồng ý với bà ta.

Nhưng không ngờ, Trần Phong lại nói như vậy…

Chẳng lẽ Trần Phong không yêu Hạ Mộng Dao nữa? Trong đầu Lâm Lan đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, sau đó sắc mặt bà ta trở nên khó coi, nếu Trần Phong thực sự không yêu Hạ Mộng Dao nữa thì việc kết hôn lại có lẽ sẽ chẳng có hi vọng gì.

Với điều kiện của Trần Phong thì con gái kiểu gì chẳng kiếm được.

“Trần Phong…”.

Lâm Lan ngẩng đầu lên, còn định nói mấy câu, nhưng trước mặt đã chẳng còn bóng dáng Trần Phong nữa rồi.

Lúc này, Trần Phong đã vào Tập đoàn Khang Mỹ rồi.

Việc kết hôn lại với Hạ Mộng Dao, anh vẫn luôn suy nghĩ, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Ân oán của anh và nhà họ Trần vẫn chưa giải quyết.

Sự trả thù của Trần Anh Nhu cũng mãi chưa tới.

Giờ anh và Hạ Mộng Dao kết hôn lại, vừa khoác lên mình xiềng xích, cũng vừa hại Hạ Mộng Dao.

“Anh Phong…”.

“Lý Thế Bình và Vương Thi Viện hôm nay đều chưa đến”, Trần Phong vừa vào văn phòng, Lý Nhạc đã nói nhỏ.

“Chưa đến thì chưa đến”, Trần Phong thản nhiên cười, anh đúng là không để Lý Thế Bình và Vương Thi Viện vào mắt, nên anh cũng chẳng quan tâm hai người đi đâu.

“Anh Phong, anh nói xem thằng ranh Lý Thế Bình kia có trả thù hai chúng ta không?”, Lý Nhạc sốt sắng hỏi, không biết tại sao, cậu ta lại có chút mong đợi Lý Thế Bình chủ động trả thù cậu ta và Trần Phong, nếu là ngày trước, cậu ta căn bản sẽ không có suy nghĩ này, nhưng bây giờ, cậu ta lại chỉ mong sao Lý Thế Bình có thể đến gây sự với mình.

“Sẽ”, Trần Phong khẽ gật đầu, Lý Nhạc sửng sốt ra mặt.

“Điều kiện tiên quyết là não hắn không bị úng nước”.

Trần Phong lại cười bổ sung một câu, đúng vậy, nếu não Lý Thế Bình không bị úng nước thì sẽ đến trả thù anh thật, nhưng khả năng này còn nhỏ hơn cả trúng thưởng năm triệu.

“Hi vọng não anh ta không bị úng nước”, Lý Nhạc hơi thất vọng thở dài, Lý Thế Bình không ngốc, sau việc tối qua, dù hắn có là gã mù thì cũng phải nhận ra Trần Phong không bình thường.

Vương Thi Viện ngủ mãi đến hơn mười giờ mới dậy, cô ta vừa dậy thì đã cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều bị cảm giác đau rát bủa vây.

Đặc biệt là chỗ nào đó bên dưới, cảm giác đau rát này càng dữ đội hơn.

“Tối qua rốt cuộc đã có chuyện gì?”, Vương Thi Viện hơi ngờ vực cau mày lại, việc duy nhất cô ta nhớ là tối qua Lý Thế Bình đã rót cho cô ta một ly rượu vang, sau khi uống xong đã có chuyện gì cô ta lại chẳng có ấn tượng gì cả.

Nhưng dù không có ấn tượng thì cảm giác đau rát ở nửa người dưới lại tồn tại thực sự.

Là một người con gái từng có chuyện phòng the, cô ta đương nhiên hiểu cảm giác đau rát này do cái gì gây nên.

Chỉ dựa vào một mình Lý Thế Bình có lẽ là không được!

Nghĩ đến đây, Vương Thi Viện biến sắc.

“Thế Bình!”, Vương Thi Viện hít sâu một hơi rồi hét lên.

Hét xong chưa được mấy giây thì Lý Thế Bình với cặp mắt gấu trúc đã bước ra từ phòng cách vách.

Thấy sắc mặt lạnh lẽo của Vương Thi Viện, lòng Lý Thế Bình giật thót.

“Thi Viện, em dậy rồi?”, Lý Thế Bình cười gượng gạo nói.

“Tối qua rốt cuộc đã có chuyện gì?”, Vương Thi Viện không trả lời vấn đề của Lý Thế Bình mà lạnh lùng nhìn Lý Thế Bình rồi hỏi.

“Tối qua… tối qua không có chuyện gì hết”, Lý Thế Bình ấp a ấp úng, hơi không dám nhìn thẳng Vương Thi Viện, trông dáng vẻ Vương Thi Viện hiển nhiên là đã nhận ra gì đó, nếu hắn nói thật thì Vương Thi Viện có lẽ sẽ giết hắn ngay tại chỗ mất.

“Không thể nào!”, Vương Thi Viện cắn chặt răng, nếu Lý Thế Bình thẳng thắn nói ra tối qua có chuyện gì thì cô ta sẽ không nghi ngờ, nhưng Lý Thế Bình lại ấp a ấp úng, điệu bộ này rõ ràng là có vấn đề!

“Có phải anh đã bỏ thuốc vào rượu không?”, dường như nghĩ đến cái gì, Vương Thi Viện đột nhiên nghiến răng hỏi, tửu lượng của cô ta mặc dù bình thường nhưng vẫn chưa đến mức một chén đã say.

Nhưng tối qua, ly rượu Lý Thế Bình rót cô ta mới uống một nửa đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Hơn nữa sáng nay dậy lại chẳng nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Tình hình này chỉ có thể giải thích bằng việc chuốc thuốc thôi!

“Làm… làm gì có!”, Lý Thế Bình hoang mang phủ nhận, Vương Thi Viện đoán được chân tướng sự việc nhanh như vậy khiến Lý Thế Bình hơi bất ngờ.

“Anh coi tôi là đồ ngốc à?”, sắc mặt Vương Thi Viện xanh mét, phẫn nộ gào thét, dáng vẻ này của Lý Thế Bình đã chứng thực suy đoán của cô ta, ly rượu tối qua chắc chắn đã bị bỏ thuốc!

“Thi Viện, anh… anh không chuốc thuốc, em nghĩ nhiều rồi…”.

“Anh còn không nói thật thì tôi sẽ báo cảnh sát đó!”.

Lý Thế Bình còn định giải thích nhưng Vương Thi Viện đã phẫn nộ nói.

Lúc này cô ta quả thực sắp tức đến nổ tung rồi, mặc dù không biết người đè cô ta tối qua là ai, nhưng mọi việc đều do Lý Thế Bình gây nên.

Biết đâu Lý Thế Bình còn tận mắt nhìn cô ta bị người đó làm nhục.

Nghe thấy báo cảnh sát, Lý Thế Bình ngay lập tức rùng mình, không nghĩ ngợi gì đã nói luôn: “Không được báo cảnh sát!”.

Tối qua trước khi đi Lý Nghị đã cảnh cáo hắn, không được quậy to việc này, nếu việc này to ra thì không những clip trong tay Lý Nghị khiến hắn thân bại danh liệt, mà phía Matsushima Kaede cũng sẽ không tha cho hắn.

Nên không thể báo cảnh sát được!

Báo cảnh sát thì chẳng khác gì tự tìm đường chết!

“Thi Viện, em nghe anh nói, việc là thế này”, thấy Vương Thi Viện đang phẫn nộ lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, Lý Thế Bình cũng không để ý gì nữa hết mà vội vàng tiến lên giật điện thoại cảu Vương Thi Viện, mặt mày đau khổ nói: “Trong rượu em uống tối qua, anh đúng là đã bỏ thuốc”.

Nghe thấy Lý Thế Bình chính miệng thừa nhận, Vương Thi Viện đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cứ như bị người ta dùng rìu đập vào.

Mãi một lúc, Vương Thi Viện mới định thần lại.

Sau khi định thần, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.

“Tại sao? Tại sao anh lại bỏ thuốc vào rượu của tôi?”.

Vương Thi Viện ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc