LONG TẾ

“Tam Giới, anh nghe thấy chưa, các khán giả đều nhất chí cho rằng anh sẽ thua Hồng Dịch kia!”.

Ở khu xem thi đấu, Cơ Uẩn nghe thấy tiếng bàn tán của các khán giả, lúc này không nhịn được trêu chọc Tam Giới.

Nghe thấy lời nói của Cơ Uẩn, Tam Giới ngưng cười, nghiêm túc nói: “Vốn dĩ tôi không có hứng thú với cuộc thi này, nhưng không ngờ Hồng Dịch kia dám đắc tội với anh em của tôi, còn nói muốn giết Trần Phong, việc này sao tôi có thể nhịn, xem ra tôi phải cho anh ta nếm thử bài học rồi”.

Thiên Ưng và Cơ Uẩn không ngờ Tam Giới lại nói vậy, phải biết là hòa thượng này vẫn luôn tự xưng mình là tâm tính nhà Phật, không ngờ đến lúc này thế mà lại tức giận, trong lúc nói họ đứng dậy rời khỏi sân đấu cùng với khán giả.

Hôm nay Trần Phong Hoa Hạ có thể nói là đã chiếm hết sự nổi bật, đầu tiên là giết Lee Chang Hee trong tích tắc, sau đó lại tiến hành trận đấu sống còn với Ron, cuối cùng chém giết đối thủ, hoàn toàn chứng minh được thực lực của bản thân.

“Trần Phong Hoa Hạ đã kí hiệp ước sống còn với Hồng Dịch – tuyển thủ có tiềm năng giành quán quân của Hồng Môn, Sachi thiên tài võ học của nước R, ba người rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng?”.

Tin tức này bị đưa lên mạng, bỗng chốc võ sĩ khắp nơi trên thế giới đều biết tin sốc này, đồng thời, tên Trần Phong cũng lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Với mọi chuyện của thế giới bên ngoài, Trần Phong không để ý, về đến chỗ ở, sau khi ăn chút đồ, thì điện thoại reo vang, Trần Phong cầm lên nhìn, không ngờ lại là cuộc gọi video của Hạ Mộng Dao.

Trần Phong sửng sốt một lúc, không ngờ lúc này cô lại gọi video cho mình, sau đó ấn phím nghe.

Trong video, Hạ Mộng Dao vẫn mỉm cười tươi tắn như cũ, mặc chiếc sơ mi màu trắng, mái tóc đen xõa xuống rất tự nhiên, lúc này đang ở trong trường, khá là có cảm giác thanh xuân vường trường.

“Chúc mừng anh, anh có thể vào được tốp 16, lại đã chém giết kẻ thù, đáng mừng!”.

Hạ Mộng Dao nói trước, nói với vẻ mặt tươi cười.

“Hửm? Em nghe ai nói?”, Trần Phong đần mặt.

“Còn có thể có ai? Hoàng Lão Tam chứ ai!”, Hạ Mộng Dao cười hì hì tiếp tục nói: “Giờ anh là tồn tại mà mọi người trong giới võ thuật thế giới chú ý rồi”.

Trần Phong hơi cạn lời, cười nói: “Em hiểu anh, những cái danh hão này, anh sẽ không để ý!”.

“Mặc dù vậy, nhưng danh tiếng hiện tại của anh đã vang xa rồi, có câu súng bắn chim đầu đàn!”.

Hạ Mộng Dao ngưng cười, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh phải biết, giờ mặc dù anh được mọi người chú ý, nhưng lại cực kì nguy hiểm, anh biết có bao nhiêu người muốn giết anh, nhân cơ hội này nổi danh không?”.

“Ha, ha, đừng lo, xe đến chân núi ắt có đường (kiểu gì cũng có cách)!”.

Trần Phong cười nói, trong lúc nói cực kì ung dung, sở dĩ anh như vậy là vì sợ Hạ Mộng Dao lo lắng cho anh.

Chỉ có điều mặc dù Trần Phong nói vậy, nhưng Hạ Mộng Dao vẫn rất lo, vì cuộc thi mới chỉ bắt đầu không bao lâu, phía sau đều là kẻ địch mạnh.

Cuộc thi hôm nay của Trần Phong đã hoàn toàn lấn át sự nổi bật của ba người phía trước, chém giết Lee Chang Hee, Ron sau đó lại khiêu chiến Sachi của nước R, Hồng Dịch của Hồng Môn, có thể nói là đã lấp hết sự nổi bật của Arthur, William, Madhi.

Việc này khiến ngày hôm sau Trần Phong vừa đến sân đấu đã thu hút được ánh mắt của mọi người.

Trận đấu của Trần Phong đã đấu xong trước do trận đấu sống còn với Ron hôm qua, nên hôm nay anh không cần đấu.

Nhưng Trần Phong không vì vậy mà mừng thầm, vẫn đến xem đấu, thứ nhất là để cổ vũ, trợ uy cho Thiên Ưng, Tam Giới, Cơ Uẩn, thứ hai là muốn học hỏi thêm nhiều kĩ năng võ học hơn, từ đó củng cố Đoản Sơn Hà của mình.

So với trận đấu hôm qua, trận đấu hôm nay khá thú vị, đó là vì đối thủ của Arthur, William và Madhi đều không đấu mà đã đầu hàng.

Người tham gia thi đấu đều không phải kẻ ngốc, ba người này không ai dễ chọc.

Đầu tiên nói Arthur, vừa bắt đầu đã áp đảo đối thủ bằng khí thế, khiến đối thủ căn bản không dám ra tay.

Sau đó là William, anh ta thì càng khỏi phải nói, dùng thủ đoạn đẫm máu, khiến tuyển thủ đấu với anh ta đều bỏ mạng, dọa tất cả mọi người.

Lại nói Madhi mặc dù nói là hòa thượng nhưng lại là người mê võ, mặc dù anh ta sẽ không sát sinh, nhưng lại đuổi theo đánh đối thủ tơi bời, khiến người ta không chịu nổi.

Hiểu thực lực của ba người, trừ khi muốn chết hoặc là ngứa da muốn ăn đòn, còn lại không ai muốn đấu với bọn họ.

Không biết có phải vì Madhi nên lúc Cơ Uẩn đấu cũng đuổi theo đối thủ đánh một trận tơi bời, cuộc thi kết thúc chóng vánh.

“Đúng là đồ khốn nạn, y xì cái gã Madhi!”, tuyển thủ thua Cơ Uẩn không nhịn được oán trách mấy câu.

Lời này của anh ta vừa ra khỏi miệng, không chỉ khán giả xung quanh, đến cả Cơ Uẩn cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, có lẽ là cảm thấy hơi ngại, nên Cơ Uẩn chắp tay với tuyển thủ kia.

Nhưng tuyển thủ kia lúc này đã bị đánh cho nổi nóng, căn bản không cảm kích, xoay người rời đi.

“Trận của tôi kết thúc rồi, không không có cơ hội vào vòng trong, phải xem hai anh rồi!”.

Cơ Uẩn về đến khu vực xem thi đấu nói với Thiên Ưng, Tam Giới ở bên cạnh, nhìn biểu cảm của anh ta hơi buồn bực.

Cơ Uẩn cảm thấy mình hơi xui, nếu không bị phân vào tổ của người mạnh, có lẽ anh ta còn có cơ hội vào vòng trong, nhưng không được như mong muốn, thế mà lại gặp Madhi.

“Tôi không có hứng thú với việc này, điều duy nhất khiến tôi hứng thú đó là Hồng Dịch, tôi nhất định phải dạy dỗ anh ta!”, ánh mắt Tam Giới lóe lên ý chí chiến đấu.

Còn Thiên Ưng vẫn không nói gì, đối thủ của anh ta là chí tôn Bakar một trong 16 người mạnh, đối phương đến từ Ai Quốc, thực lực rất mạnh.

Hơn nữa trận này của hai người họ cũng là trận cuối cùng của nhóm bọn họ, xem hai người họ ai có thể giành chiến thắng lọt vòng trong.

Với trận quyết đấu của chí tôn Bakar và Thiên Ưng, đa phần mọi người đều coi trọng chí tôn Bakar, cho rằng anh ta sẽ giành thắng lợi, đương nhiên Trần Phong không nghĩ vậy, Thiên Ưng lại càng không.

“Thả lỏng, cố lên!”.

Trần Phong nhìn Thiên Ưng động viên.

“Ừm, tôi sẽ cố hết sức!”.

Thiên Ưng gật đầu đáp lại Trần Phong, nếu trận này họ giành thắng lợi, vậy thì trận sau chính là quyết đấu với Sachi của nước R, ví dụ lại thắng thì có thể đấu với Trần Phong rồi.

“Đúng rồi, nếu anh đấu với Sachi, nhất định phải cẩn thận, còn cả Tam Giới, anh cũng thế, đấu với Hồng Dịch, đừng có lơ là mất cảnh giác!”.

Trần Phong không kiềm được nhớ đến Ferdido, Ferdido chỉ là nói mấy câu với anh mà đã bị liên lụy, giờ Thiên Ưng và Tam Giới đừng vì vậy mà có gì bất trắc.

“Ừm, biết rồi!”.

Thiên Ưng và Tam Giới đáp lại, họ cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Trần Phong, phải biết là với tính của Trần Phong rất ít khi như vậy.

So với hai trận đấu kích thích, đặc sắc của Trần Phong hôm qua, trận đấu hôm nay thiếu chút gì đó, hầu hết tuyển thủ đấu với Arthur, William, Madhi đều chọn nhận thua, trong tình hình này, trận đấu có vẻ cực kì khô khan, nhạt nhẽo, khiến nhiều khán giả oán trách.

Cảm giác này cứ như sau khi thể hiện thực lực trên võ đài thế giới, đột nhiên về lại sân khấu cỏ trong thôn.

Tình hình này vẫn luôn duy trì đến lúc nhóm 12 đấu.

Trận này là trận quyết đấu của Thiên Ưng và chí tôn Bakar, vừa mới đầu thực lực hai người thể hiện hơi cân bằng, Thiên Ưng dường như là phát huy vượt mức bình thường, chiêu Trảm Thiên Sơn cuối cùng kia, tuyệt diệu vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc