LONG TẾ

Phượng Thê vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu muốn gì mới có thể giúp chúng tôi cứu Trần Phong đây?”.

Trong lòng Phượng Thê đã nghĩ đến một số khả năng, nhưng cô không hề nói ra.

Bạch Tô cười nói: “Lúc đầu khi gặp hai chị, tôi liền có cảm giác hai chị vô cùng xinh đẹp, trong lòng rất muốn tiếp cận hai chị. Nhưng cũng không biết vì sao hai chị hình như rất có thành kiến với tôi, luôn đối xử với tôi bằng một thái độ lạnh nhạt, điều này kiến tôi cảm thấy bị tổn thương, tự bản thân tôi thấy tôi cũng là một người không đến nỗi nào, nhưng lại không được trở thành bạn của hai chị”.

Long Lăng chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tô, Phượng Thê lại cảm thấy hơi ngại về thái độ của bản thân.

Còn Bạch Tô lại nói tiếp: “Tôi muốn giúp hai chị, chỉ là vì trong lòng tôi muốn tiếp cận với hai chị, thực ra yêu cầu của tôi rất đơn giản, hai chị có thể đối xử với tôi như đối xử với một người bạn là được”.

Bạch Tô nói xong, lại khiến Long Lăng cũng sững sờ, cô vốn tưởng Bạch Tô sẽ nói ra yêu cầu gì quá đáng lắm, thậm chí là bảo hai chị em họ đều phải cùng lúc phục vụ Bạch Tô.

Nhưng không ngờ lại chỉ là một yêu cầu đơn giản như vậy.

Phượng Thê há hốc miệng ngạc nhiên, hình như bắt đầu hối hận vì những hành vi đối xử với Bạch Tô gần đây.

Bạch Tô nhìn thấy biểu cảm của hai chị em họ cũng không nói gì nhiều, cậu ta đứng lên nói: “Vậy tôi không làm phiền hai chị nghỉ ngơi nữa, nếu hai chị đồng ý thì ngày mai có thể trả lời tôi”.

Nói xong liền quay người đi, để lại hai chị em vẫn còn hơi ngây người tại đó.

Chờ sau khi Phượng Thê đóng chặt cửa lại, cô ấy mới chạy đến bên cạnh Long Lăng rồi tò mò hỏi: “Chị, chị nói xem lời cậu ta nói có phải thật không?”.

Long Lăng nhất thời cũng không chú ý, cô đang nghĩ lẽ nào Bạch Tô còn có chiêu trò gì đó phía sau sao, chờ sau khi hai chị em họ mất cảnh giác rồi mới thực sự nói suy nghĩ đó ra.

Nhưng giờ nhìn thái độ chân thành của Bạch Tô, Long Lăng cũng nghi ngờ có phải cô đã thực sự hơi quá đáng rồi không.

Nghe thấy Phượng Thê hỏi cô, cô cũng nói với giọng không chắc chắn: “Chắc là thật, nhưng cũng có thể là giờ cậu ta cố tình tiếp cận chúng ta, sau này dần dần sẽ làm những chuyện mà cậu ta thực sự muốn, nếu là như thế thật, chúng ta chắc chắn sẽ rơi vào cạm bẫy của cậu ta và không thể nào thoát ra được”.

Trên khuôn mặt Long Lăng đầy lo lắng, cô ấy lại hỏi: “Nhưng giờ chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào cậu ta thôi”.

Chờ đến sáng hôm sau, hai chị em vì có tâm sự trong lòng nên không ai ngủ ngon cả, và đến nhà ăn lại gặp nụ cười tươi rói của Bạch Tô và sắc mặt u buồn của ông Tiền.

Hai chị em họ cũng chỉ nhìn bọn họ một cái rồi ngồi vào bàn ăn, lập tức có người đem đồ ăn sáng đến, và rất nhiều món.

Ăn được một lúc, trong nhà ăn không còn ai nói chuyện nữa, cảm giác yên tĩnh đến lạ lùng.

Hai chị em họ vốn định cứ yên lặng ăn sáng xong rồi về phòng, nhưng đột nhiên Bạch Tô lên tiếng: “Ông ơi, không biết chuyện cháu nói hôm qua ông nghĩ xong chưa ạ?”.

Ông lão nhìn Bạch Tô bằng vẻ mặt u sầu, ánh mặt lạnh lùng, nhưng Bạch Tô không hề quan tâm, chỉ mỉm cười chờ đợi ông lão trả lời.

“Lẽ nào cả đêm mà ông vẫn chưa nghĩ xong vấn đề này sao? Thế thì làm cho người khác phải sốt ruột đấy ạ”.

Bạch Tô làm cho bầu không khí trở nên càng căng thẳng hơn, hai chị em họ không thể ăn sáng một cách bình thường được nữa, hai người họ đều nhìn Bạch Tô với con mắt kỳ lạ.

Nhưng Bạch Tô chỉ mỉm cười lại với hai người họ, thêm vào khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của cậu ta, thực sự khiến người khác có cảm giác rất an tâm.

Ông lão đặt mạnh đũa xuống, “bụp” một tiếng khiến hai chị em họ giật mình.

“Cậu Bạch, cậu có biết là cậu đang ở đâu không?”.

Bạch Tô thản nhiên đáp: “Biệt thự nhà họ Tiền, chuyện này thì có sao không ạ? Nếu ông cảm thấy cháu không xứng đáng để ở lại đây, vậy thì để cháu gọi điện cho người nhà, bảo họ biến chỗ này thành của nhà họ Bạch”.

Bạch Tô nói xong, sắc mặt ông lão trở nên vô cùng khó coi.

Không thể ăn tiếp nữa, ông ta đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn luôn.

Sau khi ông lão đi khỏi, Long Lăng mới quay sang hỏi Bạch Tô: “Cậu lại đối xử với ông ấy như vậy, lẽ nào cậu không sợ ông ấy sẽ làm ra những chuyện bất lợi cho cậu sao?”.

Chắc vì Long Lăng chủ động nói chuyện với Bạch Tô, nên khuôn mặt Bạch Tô lộ ra biểu cảm rất vui mừng: “Chị Long Lăng ám chỉ điều gì, ông ấy sẽ giết tôi à? Tôi tin ông Tiền không có cái gan đó đâu, ông ấy là một người rất thông minh, rất biết tính toán thiệt hơn đó”.

Long Lăng đương nhiên không hiểu được vụ tráo đổi giữa hai người họ, đành im lặng không nói gì nữa.

Còn Bạch Tô lại nhiệt tình hỏi: “Hai chị nếu rảnh thì tôi có thể đưa hai chị đi tham quan, gần đây có chỗ có quang cảnh rất đẹp, tôi nghĩ như vậy sẽ có thể làm vơi bớt nỗi buồn trong lòng của hai chị”.

Phượng Thê nhìn sang Long Lăng, bản thân cô không tự quyết định được.

Long Lăng nghĩ một lúc, nếu chỉ là làm bạn, thì không cần phải quá giữ khoảng cách làm gì, thế là cô liền gật đầu đồng ý.

Ăn sáng xong, hai chị em họ nhìn chiếc Mercedes mui trần trước mặt, cảm thấy hơi ái ngại.

Bạch Tô ngồi trong xe nói to: “Ở đây thực sự không có xe nào được cả, đành khiến hai chị tủi thân rồi. Tuy tôi cũng không thích lắm, vì nhiều lúc muốn đi nhanh không được. Nhưng chúng ta chỉ là dùng để làm phương tiện đi lại thì cũng không có ảnh hưởng gì”.

Tuy biết Bạch Tô là một công tử nhà giàu, nhưng giờ nhìn nhìn thấy chiếc xe siêu sang trước mặt, nếu bảo họ ngồi lên đó thì vẫn có hơi không được thoải mái.

Bạch Tô tò mò hỏi: “Sao thế? Hai chị không thích à? Hay tôi đổi chiếc xe khác nhé, trong gara còn một chiếc Bentley màu đen nữa”.

Long Lăng vội vàng xua tay nói: “Không phải, cậu không cần đổi xe khác đâu”.

Bạch Tô lại mỉm cười với hai người họ.

Long Lăng cũng biết Phượng Thê đang nghĩ gì, liền quay sang nói với cô ấy: “Đi thôi, chỉ là ngồi xe một lần thôi mà, coi như trải nghiệm đi”.

Phượng Thê cũng đành ngồi lên xe theo Long Lăng.

Sự hấp dẫn của xe mui trần chính là cảm giác được hòa mình trong gió, khiến người ta có ảo giác như đang được bay, Bạch Tô lái xe rất nhanh, với tốc độ đó, khi được gió phả vào mặt, cảm giác mát lạnh, ẩm ướt, và cả cảm giác tự do như được phá bỏ mọi giới hạn.

Những tia nắng chiếu lên người, cảm giác ấm áp nhẹ nhõm, thì ra vẫn là thiên nhiên mới có thể đem đến những điều tuyệt vời nhất.

Trên cả quãng đường không ngừng vượt lên trên hết xe này đến xe khác, chiếc xe đã đi đến một nơi khá xa.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước một hồ nước rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Bạch Tô dựa vào xe, hai chân bắt chéo, nói một cách mãn nguyện: “Những lúc có chuyện gì buồn tôi sẽ đến chỗ này, nhìn mặt hồ bao la, cảm giác như toàn bộ buồn phiền đều được mặt hồ này đem đi hết, tâm trạng sẽ vô cùng thoải mái”.

Phượng Thê tò mò nhìn qua, những cánh bèo dập dờn trên mặt nước, chim chóc tự do bay lượn, mọi thứ đều vô cùng yên bình.

Bình luận

Truyện đang đọc