Người phụ nữ mặc đồ cung đình hỏi.
Trần Phong không biết trả lời thế nào, đang do dự thì người phụ nữ kéo anh ra, đi vào trong phòng.
Cô ta nhìn thấy Thanh Chi nằm ở đó, vội vàng tiến tới xem.
Đến khi thấy Thanh Chi hôn mê, thì chất vấn Trần Phong: “Cô ấy làm sao thế, cậu đã làm gì cô ấy?”.
Trần Phong lắc đầu rất vô tội, nhưng đối phương hiển nhiên là không tin.
“Không phải cậu thì là ai, chỗ này chỉ có cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì?”, người phụ nữ lại đặt ra nghi vấn.
Hai ông lão đằng sau Trần Phong cũng sẵn sàng đối phó với Trần Phong.
Còn Trần Phong không dám làm gì hết, anh không chắc chắn thực lực của đối phương, nhưng ba người chắc đều là người học võ.
“Tôi biết lý do chị nghi ngờ tôi, nhưng tôi chỉ có thể nói tôi thực sự không biết, cô ấy bị một nhóm người đánh lén mới thành ra như giờ, bị bọn họ đâm vào tim, nhưng không chết, tôi đã trị liệu cho cô ấy, chỉ là đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, thế thôi”.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ cung đình nhìn Trần Phong, đồng thời cũng chú ý đến cô nhóc ở trong góc, chỉ vào cô nhóc hỏi.
“Nó là ai?”.
Trần Phong nhìn vào cô nhóc, anh không biết giới thiệu thế nào.
“Thanh Chi quen cô nhóc”.
Nghĩ một lúc, có lẽ đây là đáp án tốt nhất.
Quả nhiên, nghe thấy tên Thanh Chi, người phụ nữ xinh đẹp đã bớt cảnh giác với cô nhóc hơn chút.
Nhưng với Trần Phong, cô ta vẫn như vậy.
“Tốt nhất đừng để tôi phát hiện cậu đang lừa tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết”, giống như Thanh Chi dọa anh, ánh mắt hai người rất giống nhau.
Nói xong, người phụ nữ xinh đẹp không để ý Trần Phong, mà nghiêm túc kiểm tra tình hình vết thương của Thanh Chi.
Thực ra được chăm sóc mấy hôm nay, Thanh chi đã đỡ hơn lúc mới đầu rất nhiều, vẻ mặt của cô ấy ít nhất an ổn hơn lúc mới đầu nhiều rồi.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp không yên tâm, cô ta vứt hết thảo dược để trị liệu ở miệng vết thương của Thanh Chi, sau đó lấy một bình thuốc bột từ trong đồ tự mang tới ra, cẩn thận đổ bột thuốc lên vết thương vừa lên da non, rồi lại băng bó, có vẻ mới yên tâm.
Đến khi người phụ nữ mặc đồ cung đình làm xong mọi việc, cô ta nói hai ông lão kia đi kiếm một cái cáng, bảo hai người đặt Thanh Chi lên cáng, người phụ nữ xinh đẹp mới nói với Trần Phong.
“Chỗ này không cần cậu nữa, cậu từ đâu tới thì về đó đi”.
Trần Phong lặng im không nói gì, mặc dù vẫn không biết người phụ nữ xinh đẹp này có quan hệ gì với Thanh Chi, nhưng nhìn chắc không có vấn đề gì, ít nhất cảm nhận không được bọn họ sẽ làm gì đó với Thanh Chí.
Còn Thanh Chi có thể có sự chăm sóc tốt hơn, anh cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng cô nhóc kia, anh nhìn vào cô nhóc.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn ra được suy nghĩ của Trần Phong, cô ta nói: “Nếu Thanh Chi đã biết cô nhóc này, vậy tôi cũng sẽ dẫn nó đi, việc này không liên quan gì cậu”.
Trần Phong cúi đầu nghĩ một lúc, giữa cô nhóc và Thanh Chi chắc chắn có quan hệ sâu sắc, mà đợi đến khi Thanh Chi tỉnh lại, đương nhiên cũng muốn thấy cô nhóc, cho nên anh cũng cảm thấy quyết định này không có vấn đề gì.
“Vậy được, các người chăm sóc tốt cho cô nhóc, có lẽ trí nhớ của cô bé hơi rối loạn, cho nên…”.
“Việc này không cần cậu lo”.
Giọng điệu của người phụ nữ xinh đẹp vẫn lạnh như băng, là kiểu lạnh lẽo vô tình.
Trần Phong nhìn cô nhóc một cái cuối cùng, cũng đến lúc đi rồi.
Nhưng anh vừa xoay người thì cô nhóc lại hơi hiểu trong cuộc đối thoại của hai người, cô nhóc lồm cồm bò dậy từ trong góc, chạy về phía Trần Phong.
Nhưng không đợi cô nhóc tới nơi đã bị người phụ nữ xinh đẹp kéo lại.
Cô nhóc giãy giụa, thậm chí bắt đầu khóc lóc, nhưng chẳng ích gì, tay người phụ nữ xinh đẹp nắm rất chặt.
Ánh nắng ngoài nhà hơi chói mắt, ngày tốt thế này, đến cả áng mây cũng mới mẻ.
Trần Phong cũng nghe thấy giọng cô nhóc, nhưng anh không thể đưa cô nhóc đi, cô nhóc vốn không thuộc về anh.
Mà anh lại đi lên con đường núi trước đó đã đi được nửa non kia.
Ở bãi đỗ xe dưới chân núi, Trần Phong dễ dàng tìm được xe của mình, bám bụi bặm mấy hôm, còn có mấy chiếc lá rơi trước kính chắn gió.
Anh gạt lá rụng đi, ngồi vào trong xe mình, không khởi động ngay mà ngồi lặng đi một lúc lâu.
Đột nhiên hơi nhớ cô nhóc rồi.
Anh cười gượng một tiếng, cuối cùng vẫn rời đi.
Việc hai anh em nhà họ Nhiếp tìm kiếm Trần Phong không biết đã đồn khắp Đông Bắc bằng con đường nào, nhiều người đang đợi tin, bọn họ hi vọng anh em nhà họ Nhiếp có thể lấy lại thể diện mà Người Vô Địch Đông Bắc bị mất.
Trong đó người mong đợi nhất chính là hai chú cháu nhà họ Giả, gần như là đợi hết ngày này đêm khác.
Bọn họ mong anh em họ Nhiếp có thể dạy cho Trần Phong một trận nhớ đời, tốt nhất là gi3t chết anh để xả nỗi hận trong lòng bọn họ.
Nhưng bọn họ không thể nào ngờ cuối cùng tin tức nhận được thế mà lại là anh em nhà họ Nhiếp bị thua, hơn nữa bị đánh bại rất gọn gàng.
Bọn họ thực sự không thể tin nổi.
Giả Đông tức giận đập cái gạt tàn trong tay xuống đất, bực mình nói: “Sao bọn họ có thể thua được, chẳng phải bọn họ tự xưng chưa từng thua sao? Sao việc đơn giản vậy mà lại thất bại, thậm chí còn chẳng khiến Trần Phong bị thương chút nào”.
Giả Vạn Liệt bình tĩnh hơn chút, ông ta nói: “Thực lực của Trần Phong rất mạnh, chúng ta cũng không thể không thừa nhận, xem ra chúng ta không thể hoàn thành việc hợp tác mà cháu nói với công tử nhà họ Trần rồi”.
Nhưng Giả Đông lại không cam lòng.
“Không được, cháu không thể nhịn được cục tức này, cháu đã hứa với Trần Anh Tài nhất định sẽ giúp anh ta dạy dỗ Trần Phong, khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người”.
“Nhưng hiện giờ đến cả anh em họ Nhiếp cũng thua trận, cháu còn làm gì được, Người Vô Địch Đông Bắc thua rồi, anh em nhà họ Nhiếp thua rồi, Đông Bắc đã không thể tìm được người chiến đấu với anh nữa rồi”.
“Không, vẫn có, chỉ cần họ đưa tay ra, Trần Phong nhất định có thể đánh tới.
Giả Đông tức tối nói.
Giả Vạn Liệt kinh ngạc nhìn Giả Đông, ông ta đoán được người Giả Đông nói là ai.
“Không đời nào, hai tông sư kia của phái Thiên Sơn đã mấy chục năm không rời núi rồi, bọn họ càng không thể vì ân oán cá nhân của cháu đi đối phó với một hậu bối”, nhưng ông ta cũng nói rất quyết đoán.
Giả Đông đương nhiên biết, anh ta cười khẩy nói: “Cháu bó tay, nhưng không phải tất cả mọi người đều bó tay, nếu anh em nhà họ Nhiếp có chuyện thì chú nói xem bọn họ liệu có ra tay không?”.
“Cháu…”.
Giả Vạn Liệt cứ như lần đầu tiên biết đứa cháu này của mình, sự nham hiểm, tàn nhẫn trong mắt Giả Đông cứ như dáng vẻ ông ta nhìn thấy ở bố anh ta, người đàn được xưng là Vua Đông Bắc.
Giả Vạn Liệt không kiềm được mà run lên, nhưng sau đó ông ta lại bật cười, đây là một việc tốt đẹp biết bao.
Đương nhiên không ai biết cặp chú cháu này đang lên kế hoạch gì, mà hai anh em họ Nhiếp cũng không biết mình đang bị người ta để ý, sau khi bọn họ bị Trần Phong đánh bại, thậm chí còn không muốn về Đông Bắc, chủ yếu là không có mặt mũi nào để đối mặt.
Nhưng vừa ra khỏi bến xe, bọn họ đã bị người ta chặn lại.
Người chặn bọn họ chính là Giả Đông chứ không phải ai khác, nhưng cũng chính vì là Giả Đông nên khiến hai anh em họ Nhiếp càng khó đối mặt hơn.