LONG TẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gặp phải tình huống như vậy thì ai cũng đều sợ hãi hết, đối với một phụ nữ mà nói không khác gì nỗi sợ tai họa ập đến.  

Phượng Thê thậm chí còn ch ảy nước mắt, nhưng lúc này lại nghe thấy giọng nói của đối phương: “Phượng Thê, là tôi đây. Tôi buông cô ra nhưng cô nhất định không được hét lên”.  

Nghe thấy giọng nói của Trần Phong, Phượng Thê mới cảm thấy yên tâm, nhưng hình như cũng nhớ ra kể cả là Trần Phong thì anh cũng không thể làm như vậy, nên chỉ muốn chất vấn Trần Phong ngay.  

Phượng Thê chỉ ở đó giãy giụa chứ cũng không gật đầu đồng ý gì cả, Trần Phong không biết cô ấy có ý gì, nên càng không thể buông tay, anh nói tiếp: “Bên ngoài có người, chúng ta không được kinh động đến bọn chúng, nếu cô đã hiểu rồi thì gật đầu nhé”.  

Lúc này Phượng Thê mới hiểu ra, lập tức nhìn Trần Phong gật đầu.  

Chờ sau khi buông tay ra, Phượng Thê hít thở sâu một hơi mới hoảng hốt nhìn sang Trần Phong hỏi nhỏ: “Bên ngoài có người sao?”.  

Trần Phong gật đầu.  

“Là ai vậy? Định hại chúng ta sao?”.  

Trần Phong trả lời: “Tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải người tốt, cô mau trốn đi, tôi còn qua bên kia báo với Long Lăng”.  

Phượng Thê kéo Trần Phong lại, như thể không muốn anh rời khỏi: “Tôi sợ lắm!”.  

Trần Phong cũng an ủi nói: “Tôi sẽ bảo vệ các cô, cô trốn đâu đó đi, lát nữa tôi sẽ đưa Long Lăng tới, tôi đảm bảo sẽ nhanh thôi”.  

Trần Phong nắm lấy bàn tay mềm mại của Phượng Thê, kiểu tiếp xúc với người khác giới này, Trần Phong đã từng trải qua, nhưng mỗi lần nắm tay Phượng Thê thì hình như đều có cảm giác không giống nhau, cảm giác mềm mại lúc này lại mang theo sợ hãi và run rẩy.  

Trần Phong nắm chặt tay cô ấy, lúc này anh truyền sự tự tin qua cho Phượng Thê, cô ấy mới nói với vẻ không nỡ: “Vậy anh nhất định phải bảo vệ chị tôi nhé”.  

Trần Phong gật đầu, sau khi buông tay Phượng Thê ra, liền lập tức đi về phía phòng của Long Lăng.  

Nhưng vừa mò sang đến nơi thì phát hiện ra phòng của Long Lăng đã mở sẵn, đèn cũng đã mở, tim anh lập tức thắt lại, vội xông vào bên trong.  

Quả nhiên trong phòng đã không còn bóng dáng của Long Lăng nữa, nhưng nhìn bên trong thì không có dấu vết của sự hỗn loạn, giống như thể Long Lăng tự đi ra ngoài vậy.  

Nhìn khắp một lượt, Trần Phong cũng không thấy Long Lăng đâu, có lẽ đã bị đám người kia bắt đi rồi.  

Trần Phong không dám ở lại lâu, trong lòng đang nghĩ đến Phượng Thê, may mà phòng của hai người cách nhau không xa, chỉ đi qua một bức tường là đến.  

May mà bên này vẫn chưa có động tĩnh gì.  

Chờ đến khi gặp Phượng Thê trong tủ quần áo của phòng cô ấy, Phượng Thê liền lo lắng hỏi: “Chị tôi đâu?”.  

Trần Phong cũng không thể giấu được, đành nói ra chuyện vừa rồi.  

Phượng Thê lập tức ch ảy nước mắt, Trần Phong vội vàng an ủi: “Đừng khóc, giờ không phải lúc để khóc đâu, chúng ta còn phải đi cứu chị cô”.  

Nhưng thực sự không dễ mà nín khóc được, Trần Phong cũng không ép, chỉ nói: “Tôi không thể để một mình cô ở đây được...”.  

Câu nói vừa dứt, cửa phòng của Phượng Thê bị đẩy ra, hai bóng người đi vào.  

Khi bọn họ nhìn thấy trong phòng có hai người, cũng vô cùng kinh ngạc, thậm chí Trần Phong còn chưa để cho hai bọn họ kịp phản ứng anh đã đánh cho hai chưởng vào giữa đầu bọn họ.  

Hai người chưa kịp kêu lên đã ngã gục luôn xuống đất.  

“Mau đi thôi!”, biết được bọn họ đã bắt đầu ra tay, giờ không phải lúc chần chừ, Trần Phong lập tức kéo Phượng Thê chạy ra ngoài.  

Vừa ra khỏi cửa, liền có người phát hiện ra bọn họ ngay, nên lập tức đuổi theo.  

Trần Phong không muốn lãng phí thời gian với bọn chúng, hơn nữa anh cũng sợ sẽ làm Phượng Thê bị thương, cho nên chỉ kép Phượng Thê chạy.  

Nhưng chạy được vài bước, thấy Phượng Thê chạy quá chậm, anh không hề do dự liền bế Phượng Thê lên, rồi chạy ra ngoài.  

Phượng Thê chỉ là sợ quá, khi được Trần Phong bế lên ôm chặt, cô ấy cũng không phản kháng, thậm chí còn cảm thấy yên tâm hơn.  

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Long Lăng, trong lòng cô ấy lại dấy lên cảm giác bất an.  

Cứ thế chạy đến ra ngoài cổng chính, Trần Phong mới nhìn thấy hai chiếc xe ô tô đỗ ở phía xa, đó chắc chắn là do đám người này lái đến.  

Và anh lập tức nghĩ đến, Long Lăng có thể vẫn đang ở đó.  

Nhưng lúc này người đang đuổi theo phía sau anh cũng đã chạy ra bên ngoài rồi hét to nên đám người bên ngoài cũng đã nghe thấy hết.  

Cho nên Trần Phong lúc này như thể đã bị bao vây không khác gì cá nằm trên thớt.  

Đúng lúc này, Trần Phong chú ý thấy một cô gái đã hôn mê đang được khênh lên chiếc xe kia, Trần Phong cũng không cần nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.  

Phượng Thê cũng nhìn thấy chỗ đó, liền hét lên: “Chị tôi, Trần Phong mau đuổi theo nhanh lên”.  

Trần Phong đã dốc hết sức lực, cố gắng đuổi theo, nhưng chiếc xe kia vốn nổ máy sẵn, chờ Long Lăng lên xe là xe đó xe lập tức đi ngay.  

Cho dù Trần Phong nhanh đến mức nào, anh cũng không thể so được với tốc độ của chiếc xe Mercedes kia.  

“Trần Phong, chị tôi bị đám người kia bắt đi rồi”, trong lòng Phượng Thê lập tức trở nên hỗn loạn, và Trần Phong thì không còn thời gian để nói chuyện với cô ấy.  

Hai, ba tên cầm vũ khí đứng chặn trước mặt Trần Phong, và đang lao về phía anh.  

Trần Phong đang bế Phượng Thê nên hai tay bị hạn chế, nhưng cho dù là vậy thì anh vẫn giơ hai chân lên đá vào người đối phương, cú đá nghìn cân đã khiến mấy tên kia đều không thể đứng dậy được nữa.  

Mấy tên đó nằm sõng soài ra đất, Trần Phong đã chạy đến bên cạnh chiếc xe, anh mở cửa xe ra, đặt Phượng Thê vào bên trong trước rồi anh cũng ngồi lên ghế lái.  

Tên kia đuổi theo sau nhưng còn chưa chạm được đến xe thì Trần Phong đã lái xe đi rồi.  

Đuổi theo chiếc xe kia còn chưa chạy được lâu, nên vẫn có thể nhìn thấy đuôi của xe đó.  

Tốc độ xe rất nhanh, Trần Phong nhấn ga đến mức cao nhất.  

Phượng Thê thậm chí vừa mới ngồi vững xong, lại một lần nữa bị quán tính làm cho ngã xuống ghế, cô ấy chưa từng trải qua tốc độ nhanh đến thế, chờ sau khi ngồi vững lại, chỉ cảm giác quang cảnh hai bên biến mất cực nhanh.  

Vốn tưởng sẽ nhanh chóng ổn định lại được tốc độ, nhưng phía trước lại có chướng ngại vật, Trần Phong liền đánh vô lăng, như thể bất ngờ phải tránh chướng ngại vật đó.  

Và lại một lần nữa khiến Phượng Thê suýt nữa thì bị ngã xuống phía dưới ghế.  

“Cô thắt dây an toàn đi”, Trần Phong không nhìn cô ấy, mắt anh vẫn chăm chú về phía trước.  

Chỉ với ánh sáng đèn trước xe, thêm vào ánh đèn đường mờ mịt, tốc độ nhanh như vậy, nếu có nguy hiểm thì không khác nào đi vào chỗ chết cả.  

Nhưng hai người đều đang lo lắng cho Long Lăng nên không hề có suy nghĩ giảm tốc độ lại, trong lòng Phượng Thê hoảng loạn, sau khi thắt dây an toàn xong, cô ấy càng chú ý đến chiếc xe phía trước hơn.  

Bình luận

Truyện đang đọc