LONG TẾ

Miyamoto Yamayaki và Sachi rời khỏi đây, bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được sẽ kết thúc trận đấu bằng tình huống thế này.

Bọn họ lúc đến thì hùng hổ cứ như người mạnh đánh đâu thắng đó, nhưng lúc về thì lại như chó nhà có tang, vội vàng bỏ chạy.

Không biết nếu bọn họ lúc đầu dự đoán được kết cục này, thì có vênh váo như lúc đầu không.

Arthur, William và cả Madhi vẫn luôn quan sát trận đấu, mặc dù Arthur ngứa mắt với Trần Phong, nhưng lúc này không biết tại sao trong lòng lại sinh ra cảm giác nể phục.

Arthur nể phục thái độ đối xử với người thân, bạn bè của Trần Phong, anh là người trọng tình trọng nghĩa, người như vậy đến đâu cũng có người bằng lòng kết bạn với anh, bởi vì bạn không phải lo đối phương sẽ đâm sau lưng bạn, ngược lại, nếu bạn gặp khó khăn, vậy thì Trần Phong chắc chắn sẽ dốc hết lòng hết sức giúp đỡ bạn.

William đeo mặt nạ, nhìn không rõ diện mạo, lúc này nhìn Trần Phong ở trên sàn đấu, hai mắt hơi nheo lại, lộ ra vẻ thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.

Vốn dĩ lúc trận đấu được một nửa, Sachi khởi động thuốc gene, còn dùng Phá Lãng Trảm, thì đến cả William cũng tưởng Trần Phong chết chắc rồi, lúc ấy anh ta hơi thất vọng, cũng hơi nuối tiếc.

Thất vọng vì thực lực của Trần Phong thế mà không đánh được Sachi, tiếc là anh ta không thể đích thân giết Trần Phong.

Nhưng đến phần cuối trận đấu, Trần Phong thế mà lại chuyển bại thành thắng, đánh bại Sachi, nếu không phải Trần Phong không có ý định giết anh ta, thì Sachi đã chết lâu rồi, cả quá trình trận đấu, William chứng kiến hết.

Madhi cũng đang quan sát trận đấu, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh ta xem rất rõ ràng, lúc này lặng lẽ gật đầu, đánh giá rất cao mọi việc làm của Trần Phong, đồng thời cũng mong muốn luận bàn với Trần Phong chút.

“Không nói gì nữa, người anh em Trần Phong, cảm ơn!”.

Đợi hay thầy trò Sachi đi rồi, Thiên Ưng đến cạnh Trần Phong, chắp tay nói.

“Nói gì thế, nếu đã là anh em thì đừng có khách sáo vậy!”, Trần Phong giả vờ tức giận nói.

“Tiểu Phong, mọi việc làm của cậu hôm nay, tôi tin sau khi sư huynh cậu biết thì nhất định sẽ rất vui vẻ, cậu là niềm tự hào của anh ấy, cũng là niềm tự hào của giới võ thuật Hoa Hạ, còn là niềm tự hào của Hoa Hạ!”.

Võ Chí Châu ở bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi, biểu hiện của Trần Phong ban nãy, ông ấy cực kì hài lòng, có thể nói Trần Phong đã bảo vệ danh dự của võ sĩ Hoa Hạ, còn thể hiện phong thái độ lượng của một người Hoa Hạ, một võ sĩ Hoa Hạ.

“Ha, ha, ha, đúng thế, đúng thế!”.

Mấy người Thương Bác, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường cũng liên tục gật đầu, rất đồng ý với lời của Võ Chí Châu.

“Võ trưởng lão quá lời rồi, Trần Phong không dám nhận!”.

Trần Phong lắc đầu lieent ục, khiêm tốn nói.

Mấy người Võ Chí Châu hiểu tính khách khiêm tốn của Trần Phong, lúc này cũng không nói gì nữa, mọi người rời đi cùng Trần Phong trong nụ cười.

“Angel, con nhìn gì thế?”.

Sau khi mấy người Trần Phong rời khỏi sân đấu, Giáo hoàng Zeus trên ghế VIP nhìn Thánh nữ Angel ở bên cạnh hỏi.

Thánh nữ Angel đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói: “Giáo hoàng bệ hạ, người vừa nói gì thế?”.

“Aiz, xem ra Trần Phong kia đã hớp mất hồn con rồi, nên con không nghe thấy lời ta nói”, Giáo hoàng Zeus không biết là cố ý hay vô tình thở dài.

“Bệ… bệ hạ, con… con đâu có!”.

Thánh nữ Angel sau khi nghe thấy lời của Giáo hoàng, gương mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ ửng, cứ như quả táo đỏ, bàn tay nhỏ còn túm lấy góc áo, có vẻ hơi lúng túng.

Đúng lúc ngượng ngùng này, mắt Thánh nữ xoay chuyển, cười nói với tổng thư ký tổ chức võ thuật thế giới Modric: “Tổng thư ký, phán đoán của ông sai rồi, Trần Phong thắng rồi!”.

“Ha, ha, đúng thế, vẫn là Thánh nữ có tầm nhìn!”.

Tổng thư ký Modric nhìn Zeus một cái, hai người không hẹn mà cùng gật khẽ đầu, đều hiểu suy nghĩ của Thánh nữ Angel.

Trận đấu đã kết thúc, tiếng chuông đồng hồ của Quảng trường Quang Minh vang lên, các khán giả giải tán, bắt đầu dùng bữa.

Thánh nữ Angel có thể xem bất kì trận đấu nào, chỉ cần cô muốn.

Cô đã xem mấy trận của Trần Phong, trong lòng rung động.

“Trần Phong kia đúng là lợi hại, thế mà thắng liên tiếp mấy trận!”.

Trong giáo đường của Van-ti-căng, một tu nữ mặc đồ đen không nhịn được nói.

“Ừm, anh ấy rất lợi hại!”.

Thánh nữ Angel gật đầu, không nhịn được mà lại nhớ tới gương mặt và bóng dáng Trần Phong.

“Đúng rồi, buổi chiều là trận đấu của Kỵ Sĩ Thánh Arthur, cô có thể dẫn tôi đi xem thử không?”, tu nữ hỏi với gương mặt mong đợi.

“Tôi hơi chán rồi, không đi nữa!”.

Không biết tại sao Thánh nữ Angel nhớ đến so sánh của Arthur và Trần Phong, mất hết hứng thú.

“Cái gì?”.

Tu nữ hơi kinh ngạc, cô ta biết Kỵ Sĩ Thánh Arthur cũng đang theo đuổi Thánh nữ, hơn nữa việc này trong Tòa Thánh rất nhiều người biết.

“Nếu Trần Phong đấu với Arthur, cô cảm thấy ai sẽ giành chiến thắng?”.

Đúng lúc này, Thánh nữ Angel đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên là Kỵ Sĩ Thánh Arthur rồi, mặc dù Trần Phong kia lợi hại, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Arthur. Hơn nữa Arthur nhất định sẽ giành quán quân của cuộc thi lần này!”.

Giọng tu nữ trả lời cực kì chắc chắn.

“Có lẽ vậy!”.

Thánh nữ Angel dường như không muốn nhắc việc này nữa, không hỏi nhiều nữa.

Trận đấu buổi chiều Madhi đấu với vũ khí bí mật của nước Mễ Munir, Trần Phong cũng đến xem.

Trận này cực kì đặc sắc, hai người gần như là cân bằng lực lượng, cuối cùng Madhi thắng Munir trong gang tấc.

Nhưng Madhi biết đối phương rõ ràng chưa bỏ hết thực lực ra.

“Vì cái danh hiệu quán quân, tôi không cần thiết phải liều mạng, hơn nữa tiếp theo còn có trận đấu với William!”, đây là nguyên văn lời Munir nói.

“Munir đúng là gã hèn!”, các khán giả đều hét to, bày tỏ bất mãn.

Nhưng Munir không để ý việc này.

“Trần Phong Hoa Hạ, tôi mong đợi trận đấu với anh, hơn nữa cuộc thi võ thuật lần này, anh là đối thủ tôi muốn đấu nhất”.

Madhi ở trên võ đài lên tiếng nói với Trần Phong trên ghế xem thi đấu.

“Ha, ha, được, tôi cũng chờ mong!”.

Trên ghế khán giả Trần Phong đứng dậy cười nói, anh có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu và sự tôn trọng trong vô hình của Madhi.

Madhi là một người mê võ, anh ta mong đợi đấu với Trần Phong, đối với Trần Phong cũng rất tôn trọng.

Trần Phong cũng vậy, Trần Phong rất có hảo cảm với tính cách hào sảng của Madhi, nên chấp nhận sự khiêu chiến của đối phương.

Phải biết là đến cảnh giới như bọn họ, nếu không phải là trận chiến sống còn, luận bàn với nhau chút thì hai bên đều có lợi, có thể tăng hiểu biết với chiến đấu.

Trần Phong đồng ý sự khiêu chiến của Madhi, sau đó Madhi mỉm cười rời khỏi nơi này, còn Trần Phong thì ngồi trên ghế khán giả chuẩn bị đợi trận đấu của Arthur và Lovsky vũ khí bí mật của chính phủ Sa Hoàng.

Vì cách trận của Arthur và Lovsky còn một tiếng, sợ khán giả nhàm chán, tổ chức võ thuật đã bật nhạc hơi xập xình, khuấy động không khí, trên màn hình lớn còn xuất hiện hình ảnh, trong đó ảnh Trần Phong nhiều lần xuất hiện, anh đã trở thành nhân vật hot chân chính của cuộc thi.

Nhưng Trần Phong không có cảm giác gì với việc này, mà trong đầu nhớ lại trận đấu của Madhi và Munir.

Munir đúng là vũ khí bí mật của quân đội có khác, chiêu thức của anh ta có lực sát thương cực mạnh, nhuần nhuyễn chiêu khống chế địch, chắc, chuẩn, ác.

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc