LONG TẾ

“Cạch” một tiếng, Chu Chỉ Nhi liền lùi ra sau hai bước, chắc là đã tìm thấy.  

Quả nhiên, từ từ, giá sách mở sang hai bên, lộ ra một lối vào tối om.  

Chu Chỉ Nhi thận trọng đi vào bên trong, vịn tay vào giá sách, rồi hướng vào bên trọng gọi nhỏ: “Anh Trần!”.  

Trong con đường hầm có tiếng vọng lại rất nhỏ, nhưng không hề thấy tiếng của Trần Phong.  

Chu Chỉ Nhi nhìn vào bên trong, khuôn mặt cô lộ ra vẻ kiên quyết, cô từ từ đi xuống dưới.  

Trong bóng tối, cô đi từng bước một, cũng cố gắng nghe âm thanh, cô sợ phía dưới có người.  

Tuy đoán được người đưa Trần Phong xuống đây là Chu Phóng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng khác.  

Đi được một đoạn, khoảng mười phút, mới đến được trước cánh cửa sắt kia.  

Nhưng đây là cánh cửa mật thất, cô ấy cũng không còn cách nào cả.  

Cô lại bắt đầu hướng vào phía trong gọi tên Trần Phong, nhưng hình như ở đây cách âm rất tốt, thêm vào Chu Chỉ Nhi không dám gọi quá to, cho nên bên trong không có phản ứng gì hết.  

Chu Chỉ Nhi đứng trước cửa, muốn tìm một cơ quan tương tự như ở phía trên, nhưng sờ mó xung quanh một lượt vẫn không biết mở ra như thế nào.  

Trong lòng cô rối bời, vừa không biết Trần Phong rốt cuộc có ở bên trong không, lại vừa sợ có người ở ngoài đột nhiên đi vào.  

Cô dựa vào cánh cửa, để cơ thể cô bình tĩnh hơn.  

Một lúc sau, cô mới nhìn lại cánh cửa sắt dày nặng này, nghĩ một lúc, rồi chạy về phòng làm việc vừa rồi, tìm một chiếc đế đèn rồi chạy vào trở lại.  

Cô không dám cứ thế đập lên, cô chỉ cầm đế đèn gõ nhẹ vào cánh cửa sắt, như thể gõ theo một tiết tấu gì đó.  

Còn Trần Phong ở bên trong lúc này đang chìm trong bóng tối, bất kỳ âm thanh nào đều sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm.  

Anh đang ngồi ở đó chợp mắt, chợt nghe thấy tiếng gõ của kim loại, khiến anh tưởng chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng cố gắng nghe tiếp thì anh biết anh quả thực đã nghe thấy âm thanh này.  

Là âm thanh đến từ phía cửa.  

Trần Phong hướng theo phía âm thanh phát ra và trí nhớ trong đầu anh để đi ra chỗ cửa sắt, âm thanh đó vẫn không ngừng kêu lên.  

Chờ đến khi chạm đến cửa sắt, hình như có hơi rung nhẹ, anh dựa vào cánh cửa, áp tai lên nghe.  

Đúng là có âm thanh vọng đến, những tiếng gõ rất đều.  

“Có ai ở đó không?”, anh hét lên.  

Nhưng Chu Chỉ Nhi ở bên ngoài lại không nghe thấy, và tiếng gõ vẫn đang tiếp tục.  

Trần Phong nghĩ một lúc, đi xung quanh tìm kiếm thì sờ thấy chân của một chiếc ghế, cũng làm bằng kim loại.  

Anh giật chân ghế ra một cách dễ dàng, sau đó lại quay lại chỗ cánh cửa sắt.  

Cứ thế đập liên tiếp vào cánh cửa sắt.  

Chu Chỉ Nhi ở bên ngoài hình như cảm nhận được gì đó, tiết tấu gõ cửa của cô đã bị đảo loạn.  

Cô vui mừng dừng lại động tác của mình, rồi cũng như Trần Phong, cô áp tai vào cánh cửa và sau đó nghe được âm thanh bên trong.  

Bên trong đúng là có người, Chu Chỉ Nhi nghĩ vậy.  

Nhưng làm sao để liên lạc với anh rồi sau đó cứu anh ra đây?  

Cô nghĩ một lúc, bắt đầu dùng một kiểu tiết tấu để gõ vào cánh cửa.  

Trần Phong vừa hứng khởi xong, cũng biết cho dù có người phát hiện ra anh, nhưng muốn cứu anh ra thì vẫn rất khó khăn.  

Anh nghe thấy âm thanh gõ cửa bên ngoài lại tiếp tục, anh liền dừng lại động tác của mình, bắt đầu chăm chú nghe.  

Tiết tấu của âm thanh này rất kỳ lạ, không giống như giai điệu cố định, thậm chí còn cố tình ngừng ngắt, Trần Phong nghe thấy tiết tấu của hai bên giống nhau, lập tức hiểu ra, đây là mật mã Morse.  

May mà anh từng nghiên cứu mật mã này, cho nên vừa nghe thấy tín hiệu và chữ cái tương ứng, anh vui mừng phát hiện ra đối phương đang gọi tên anh.  

Trần Phong liền dịch ra những gì mà anh muốn nói, sau đó truyền ra bên ngoài.  

Nghe thấy hồi âm của đối phương, Chu Chỉ Nhi liền dừng lại.  

Cô cũng đang lo không biết Trần Phong nghe có hiểu không, hoặc anh không hề hiểu về mật mã Morse.  

Nhưng khi nghe thấy âm thanh lại là hai chữ “là tôi” được ghép lại, cô biết ngay Trần Phong đã hiểu.  

Cô cũng cười lên, ít nhất có điều kiện để giao tiếp.  

“Anh vẫn ổn chứ?”, cô hỏi.  

“Tôi vẫn ổn, cô là ai?”.  

“Chu Chỉ Nhi”.  

Câu trả lời này khiến Trần Phong có hơi bất ngờ, người nhà họ Chu nhốt anh ở đây, lại là người nhà họ Chu đến cứu anh, nghĩ thế nào vẫn thấy rất kỳ quái.  

“Cô không biết mở cánh cửa này ra thế nào à?”, Trần Phong hỏi, anh nghĩ nếu Chu Chỉ Nhi có thể dùng cách này để liên hệ với anh, thì đương nhiên là vì cô không có cách nào để vào trong cả.  

Và quả nhiên Chu Chỉ Nhi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi vào đây”.  

Trần Phong hơi thất vọng, nhưng Chu Chỉ Nhi đến đây rồi thì ít nhất khiến anh thấy có chút hi vọng, anh nói: “Là Chu Phóng, chìa khóa ở trên người anh ta”.  

Nghe thấy lời của Trần Phong, Chu Chỉ Nhi không hề ngạc nhiên, đúng như cô dự đoán.  

“Tôi sẽ nghĩ cách lấy được chìa khóa”, cô nói.  

Trần Phong chỉ thầm cảm ơn một câu, giờ đây anh cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Chu Chỉ Nhi.  

Nhưng nghĩ đến chuyện không thể ở lâu trong đây được, anh còn nhắc nhở: “Bên trong không có nước”.  

Chu Chỉ Nhi nghe hiểu ý của Trần Phong, liền trả lời: “Tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức có thể”.  

Nói xong, Chu Chỉ Nhi lại gõ thêm một câu: “Tôi đi đây, anh cố gắng nhé”.  

Nhưng bên trong không có âm thanh vọng ra nữa, Chu Chỉ Nhi nhìn một cái rồi rời khỏi đó.  

Trần Phong chán nản dựa vào cánh cửa sắt rồi ngồi xuống, anh cũng không biết Chu Chỉ Nhi có thể cứu anh ra được hay không.  

Ra đến bên ngoài, Chu Chỉ Nhi đóng lại cánh cửa mật trong phòng làm việc, giả vờ coi như không xảy ra chuyện gì, rồi từ từ ra khỏi đó.  

Nếu Chu Phóng đi thẳng đến hội trường bữa tiệc, thì rất có khả năng chìa khóa đang ở trên người anh ta.  

Chu Chỉ Nhi đi thẳng đến đó, lúc này vừa tan tiệc, khách khứa đang lần lượt đi ra, và cô nhìn thấy ngay Chu Phóng đang đứng cùng mấy người ở phía trước.  

Cô điều chỉnh lại tâm thái vội vàng vừa rồi, trông bộ dạng không có gì là vội vã nữa, cô mới từ từ đi tới.  

Và khi nhìn thấy Chu Chỉ Nhi đi tới, Chu Phóng cũng tò mò hỏi: “Chỉ Nhi, sao cháu không ở bên cạnh cậu hai nhà họ Bạch thế?”.  

Chu Chỉ Nhi cười nói: “Cháu đến để tìm chú tư đấy ạ”.  

Vì Chu Phóng có uống rượu trong bữa tiệc, nên mặt trông hơi đỏ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chắc là không uống nhiều lắm.  

Khi nghe thấy Chu Chỉ Nhi nói vậy, Chu Phóng càng tò mò: “Cháu đến tìm chú tư à? Muốn làm gì thế? Cháu luôn không thích nói chuyện với chú tư mà!”.  

Chu Chỉ Nhi nén giọng rồi đứng cạnh Chu Phóng nói: “Chú tư, chú phải cứu Chỉ Nhi đó!”.  

Nói xong, đôi mắt luôn tươi cười kia đột nhiên rơm rớm nước mắt.  

Chu Phóng giật mình, còn tưởng Chu Chỉ Nhi gặp phải chuyện gì nguy hiểm, vội vàng nói: “Chỉ Nhi đừng khóc, nói cho chú tư biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.  

“Chú tư, Chỉ Nhi thực sự không biết làm thế nào, nên mới đến tìm chú tư giúp đỡ”.

Bình luận

Truyện đang đọc