LONG TẾ

"Không thể nào! Nếu cậu thực sự là người thừa kế của nhà siêu giàu thì sao có thể đi ở rể chứ?" Chu Quảng Quyền cảm thấy Trần Phong đang đùa với mình, người thừa kế nhà giàu, không chịu sống cuộc đời của con nhà giàu, lại chạy đi ở rể, ăn no rửng mỡ à?

"Anh không tin tôi cũng bó tay." Trần Phong nhún vai, anh đã nói thật rồi, Chu Quảng Quyền vẫn không tin, vậy anh cũng hết cách.

Lúc này, Đặng Thế Kỳ đã về đến khách sạn, hắn lao thẳng lên căn phòng xa hoa ở tầng trên cùng của khách sạn.

Cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi thấy xung quanh không có người, Đặng Thế Kỳ lấy thẻ phòng ra đi vào.

Trong phòng, một ông lão gầy gò mặc áo choàng đen đang nhắm mắt tu luyện.

Sau khi Đặng Thế Kỳ vào, ông lão nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nhìn Đặng Thế Kỳ một cái: "Điều tra thế nào rồi?"

Đặng Thế Kỳ hơi khom người, lễ phép nói: "Chú Ngô, đã tra rõ rồi, người dẫn bốn cô gái kia đi chỉ là một người bình thường."

"Người bình thường." Ông lão gầy gò cau mày, người bình thường sao có thể tạo cảm giác nguy hiểm mãnh liệt với ông ta đến vậy chứ?

"Cháu chắc chắn hắn là người bình thường chứ?" Ngô Cửu U gằn giọng nói.

"Chắc chắn." Đặng Thế Kỳ nói: "Người đó tên là Trần Phong, năm nay hai mươi lăm tuổi, là ở rể nhà họ Hạ của Thương Châu..."

Đặng Thế Kỳ nói toàn bộ thông tin của Trần Phong không sót chữ nào, sau khi nghe xong, lông mày Ngô Cửu U càng nhíu chặt hơn, ông ta không nghi ngờ gì tính chân thực của tài liệu Đặng Thế Kỳ tra được.

Nhưng ông ta lại không hiểu nổi, một người bình thường sao lại khiến ông ta có cảm giác nguy hiểm đến tính mạng mạnh mẽ như vậy.

Chẳng lẽ là trực giác của mình sai? Ngô Cửu U không kìm được nghĩ.

Một lúc sau, Ngô Cửu U thở dài, lông mày dần giãn ra, hai mươi lăm tuổi, còn là người đi ở rể, loại người này căn bản không thể là một võ sĩ, dạo này mình đúng là ngày càng đa nghi.

"Được rồi, cháu xuống đi." Ngô Cửu U xua tay, nếu đã xác định Trần Phong không phải võ sĩ, vậy ông ta cũng không cần nghi ngờ thêm nữa.

"Chú Ngô..." Đặng Thế Kỳ không cử động, mà ngập ngừng như muốn nói nhìn Ngô Cửu U một cái.

"Có việc?" Ngô Cửu U nhếch mày.

Đặng Thế Kỳ hơi cúi người, cung kính nói: "Cháu đúng là có việc nhờ chú."

"Nói đi."

"Cháu muốn xin chú Ngô giúp cháu một việc."

"Việc gì?"

"Đánh bại Diệp Hải Đường!" Trong mắt Đặng Thế Kỳ lóe lên sự hận thù.

"Diệp Hải Đường?" Ngô Cửu U nhìn Đặng Thế Kỳ với ánh mắt nghi ngờ, nói: "Sao cháu muốn chú ra tay với cô nhóc đó, cô nhóc đó không phải vợ chưa cưới của cháu sao?"

Vợ chưa cưới!

Đặng Thế Kỳ cắn chặt răng, có lẽ với người ngoài, Diệp Hải Đường chính là vợ chưa cưới của hắn, nhưng chỉ có hắn biết rõ, Diệp Hải Đường căn bản chưa từng coi hắn ra gì.

Đến cả tay cũng không cho hắn chạm vào một cái.

Hoa hắn tặng, Diệp Hải Đường đốt sạch không sót bông nào.

Hôm nay Diệp Hải Đường còn nắm tay một người đã có vợ trước mặt hắn, còn mời kẻ đó ăn cơm, thế thì gọi gì là vợ chưa cưới?

"Chú Ngô, chẳng giấu gì chú, con khốn đó, cô ta căn bản chưa từng muốn kết hôn với cháu! Vốn cháu nghĩ có công mài sắt, có ngày nên kim, cháu từ từ theo đuổi cô ta, tất có một ngày cô ta sẽ bị cháu làm cho cảm động, đồng ý gả cho cháu."

"Nhưng sau đó cháu mới nhận ra, toàn là cháu đơn phương tình nguyện, con khốn đó, cô ta từ đầu chí cuối căn bản chưa từng muốn gả cho cháu, hôm nay cô ta còn quyến rũ người đã có vợ ngay trước mặt cháu!"

Nói đến đây, mắt Đặng Thế Kỳ lại lần nữa bùng lên lửa giận, hắn hận Trần Phong, nhưng hắn còn hận Diệp Hải Đường hơn! Nếu không phải thực lực không bằng Diệp Hải Đường thì hôm nay hắn đã đánh chết Trần Phong trước mặt Diệp Hải Đường, sau đó lại tát cho Diệp Hải Đường mấy cái thật đau.

"Cháu nói thật không?" Ánh mắt Ngô Cửu U tối tăm, Đặng Thế Kỳ là con trai của Đặng Phong Niên, mà ông ta và Đặng Phong Niên lại là bạn chí cốt, nên ông ta luôn coi Đặng Thế Kỳ như một nửa con trai mình, giờ Đặng Thế Kỳ bị một người con gái đối xử như vậy, tâm trạng ông ta đương nhiên không tốt chút nào.

"Nếu có gì giả dối, cháu sẽ bị sét đánh!" Đặng Thế Kỳ cắn chặt răng thề với trời.

"Vậy cháu muốn đối phó với Diệp Hải Đường thế nào?" Ngô Cửu U hỏi, thiên phú của Diệp Hải Đường dù là ông ta cũng phải khen ngợi vài câu, cũng hai mươi lăm tuổi như Đặng Thế Kỳ, nhưng Diệp Hải Đường hiện tại đã là giai đoạn cuối Minh Kình, còn Đặng Thế Kỳ vẫn chỉ ở giai đoạn giữa Minh Kình.

Nghe thì chỉ khác một cảnh giới, nhưng sự chênh lệch thực tế lại như trời với đất.

Nếu Đặng Thế Kỳ muốn đột phá đến giai đoạn cuối Minh Kình, ít nhất cần thời gian ba năm.

Ba năm sau, Diệp Hải Đường rất có thể đã đột phá đến giai đoạn đầu Ám Kình!

Diệp Hải Đường như vậy, đưa mắt nhìn cả hai vùng Thương Châu, Nam Ninh, đều là sự tồn tại đẳng cấp nhất.

Nên Diệp Hải Đường có tư cách kiêu ngạo, cô ta không vừa ý Đặng Thế Kỳ, ai cũng không thể nói gì.

"Chú Ngô có thể giúp cháu đánh cho con khốn này về lại giai đoạn giữa Minh Kình không?" Đặng Thế Kỳ độc ác nói, là một người đàn ông, hắn không chấp nhận nổi việc mình bị một người phụ nữ đè đầu, nên lần này, hắn muốn hủy hoại Diệp Hải Đường hoàn toàn, đánh cho Diệp Hải Đường về lại giai đoạn giữa Minh Kình.

Hắn muốn xem thử, Diệp Hải Đường ở giai đoạn giữa Minh Kình còn dám tỏ vẻ thanh cao trước mặt hắn không!

"Được thì được, nhưng việc này cháu đã hỏi ý kiến của Phong Niên chưa?" Ngô Cửu U thở dài, Đặng Thế Kỳ đã bị thù hận che mắt rồi, thế mà muốn hủy hoại hạt giống tốt như Diệp Hải Đường. Ý kiến ban đầu của nhà họ Đặng là để Đặng Thế Kỳ theo đuổi Diệp Hải Đường, sau đó để Diệp Hải Đường quang minh chính đại gả vào nhà họ Đặng, trở thành người nhà họ Đặng.

Như vậy, mấy năm sau, nhà họ Đặng sẽ có thêm một võ sĩ Ám Kình, hai Ám Kình, nhà họ Đặng sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Nam Ninh chân chính.

Nhưng bây giờ, Đặng Thế Kỳ lại muốn hủy hoại Diệp Hải Đường.

"Chưa." Sau khi do dự một lúc, Đặng Thế Kỳ nói thật, trước mặt Ngô Cửu U, hắn không dám nói dối.

"Bố cháu sẽ không đồng ý." Ngô Cửu U lắc đầu nói.

Sắc mặt Đặng Thế Kỳ buồn thiu, đúng vậy, khả năng Đặng Phong Niên đồng ý việc này rất thấp, dù sao Diệp Hải Đường cũng là niềm hi vọng trở thành gia tộc đứng đầu Nam Ninh của nhà họ Đặng, Đặng Phong Niên sẽ không dễ dàng đồng ý để hắn hủy hoại Diệp Hải Đường.

Mấy năm nay Diệp Hải Đường có thể luôn bình an vô sự nguyên nhân cũng vì vậy.

Đặng Phong Niên muốn một Diệp Hải Đường cả thân và tâm đều ở nhà họ Đặng, chứ không phải Diệp Hải Đường đứng núi này trông núi nọ.

"Thôi, phía bố cháu, để chú đi nói cho." Ngô Cửu U đột nhiên thở dài.

"Chú Ngô ý chú là... sẽ giúp cháu?" Đặng Thế Kỳ vui mừng nói, hắn không ngờ, Ngô Cửu U thế mà lại đứng về phía hắn.

Ngô Cửu U gật khẽ đầu, trạng thái hiện tại của Đặng Thế Kỳ rất bất thường, nếu ông ta không giúp Đặng Thế Kỳ, thì rất có thể Diệp Hải Đường sẽ trở thành bóng ma trong lòng Đặng Thế Kỳ, khiến Đặng Thế Kỳ từ giờ không gượng dậy nổi, không thể tiến bộ trên con đường võ thuật.

"Cảm ơn chú Ngô!" Đặng Thế Kỳ hưng phấn không thôi, vội vàng khom lưng cảm ơn, có Ngô Cửu U nói đỡ hắn, vậy phía Đặng Phong Niên sẽ không có trở ngại gì hết!

Bình luận

Truyện đang đọc