LONG TẾ

Nhưng Trần Phong vốn là người tập võ, nên cũng làm quen rất nhanh.  

Một lúc sau đã bắt được nhịp cùng người khác và nhảy múa, như thể là một thành viên trong đó vậy.  

Liên tục va chạm vào nhau khiến Trần Phong có thể ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ trên người Lý Tử Duyệt, chiếc váy đỏ bay nhẹ, không ngừng bay tạt vào cơ thể anh.  

Có lúc Trần Phong còn cảm thấy như chìm trong say đắm vậy.  

Lý Tử Duyệt như thể quên hết tất cả, cô nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không để ý đến sự tiếp xúc cơ thể giữa cô và Trần Phong, thậm chí có lúc vô tình còn áp sát người lên Trần Phong, cùng nhảy theo giai điệu của âm nhạc.  

Một lúc lâu sau, mọi thứ mới dần bình thường trở lại, giai điệu của âm nhạc cũng chậm hơn.  

Lý Tử Duyệt ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mặt của Trần Phong nhưng không hiểu vì sao lại tránh và không dám nhìn tiếp nữa.  

Trần Phong không để ý, chỉ cảm thấy lạ là sao đám người kia nhảy mãi không biết mệt.  

Anh không có cảm giác là vì cơ thể của anh rắn chắc hơn của người bình thường, nhưng hình như đến Lý Tử Duyệt đều tràn đầy sinh lực, nên Trần Phong càng cảm thấy lạ hơn.  

Anh kéo Lý Tử Duyệt, kéo cô vào trong lòng anh.  

Nhưng Lý Tử Duyệt không hề phản kháng, cứ mặc kệ Trần Phong ôm cô vào lòng.  

Mà chuyện này lại càng kỳ lạ hơn, cho dù anh và Lý Tử Duyệt đã thân nhau hơn, nhưng anh cũng không dám tin Lý Tử Duyệt lại có thể hoàn toàn không từ chối việc bị anh kéo vào lòng.  

Nhìn kỹ mặt cô, khuôn mặt cô đỏ bừng thấy rõ, giống như uống rượu say vậy.  

Trần Phong có thể cảm nhận được đây tuyệt đối không phải là đỏ do đống lửa trại kia, mà là cơ thể cô không ngừng nóng lên, và Trần Phong lại đi nhìn những người khác, phát hiện ra bọn họ cũng như vậy, nhưng lại không ai nhận ra.  

Lẽ nào là trong không khí có gì đó sao, sau khi có suy nghĩ này, Trần Phong liền lập tức đưa Lý Tử Duyệt rời khỏi đây.  

Nhưng anh phát hiện ra cơ thể anh cũng bắt đầu nóng lên, mà khi anh nhìn Lý Tử Duyệt, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, chỉ cần nhìn cô ấy như vậy thì hình như không còn để ý gì đến xung quanh nữa.  

Trần Phong vội vàng lắc đầu mạnh, để bản thân có thể tỉnh táo hơn chút.  

Họ chắc chắn đã bị chuốc thuốc, khi đang bị mê hoặc, anh cảm nhận được có một đôi tay ôm chặt lấy anh, đó chính là Lý Tử Duyệt.  

Anh muốn thoát ra, đưa Lý Tử Duyệt chạy khỏi đây, có lẽ ngửi thấy hương thơm trên người Lý Tử Duyệt, mùi hương đó khiến Trần Phong lập tức không có chút khả năng phản kháng nào.  

Đôi tay của anh lại một lần nữa ôm chặt lấy cơ thể đó vào lòng, vừa mềm mại, vừa nhỏ bé.  

Và những chuyện sau đó thì anh không còn nhớ gì nữa.  

Như thể bàng hoàng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Trần Phong ngồi phắt dậy, nhìn thấy vẫn là chỗ hôm qua, người đang dựa vào anh là Lý Tử Duyệt, mà động tác vừa rồi của anh đã khiến Lý Tử Duyệt cũng tỉnh dậy theo.  

Điều này khiến Trần Phong vẫn còn trong trạng thái hoảng hồn, nếu có ai đó muốn đối phó với họ, Trần Phong gần như không còn sức lực để phản kháng nữa.  

Xung quanh anh cũng có những đôi nam nữ khác lần lượt tỉnh lại, nhưng bọn họ hình như hoàn toàn không quan tâm xung quanh, đứng dậy nhìn thấy không có chuyện gì liền rời khỏi đó.  

Cứ như thể chuyện này đối với họ vô cùng bình thường vậy.  

Trần Phong nghĩ một lúc, xác nhận lại cơ thể anh không có gì khác cả, và Lý Tử Duyệt nằm bên cạnh anh mọi thứ đều bình thường, anh mới hơi cảm thấy yên tâm.  

Nhưng trong lòng đương nhiên không thể hoàn toàn yên tâm được.  

Kéo Lý Tử Duyệt ra xe, anh ngồi vào ghế lái, nghĩ lại toàn bộ chi tiết tối qua hoặc những điều mà anh cảm thấy kỳ lạ.  

Chỉ là cho dù anh nghĩ như thế nào đều không thể nhớ được điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ, thậm chí toàn bộ ký ức trong đầu anh đều bị những cảnh dịu dàng ngọt ngào của anh và Lý Tử Duyệt đêm qua chiếm gọn.   

Thậm chí chỉ cần nhớ lại thì đều là khuôn mặt mỉm cười của Lý Tử Duyệt, hoặc nhớ đến mùi hương thơm nhẹ trên người cô ấy và những cảm giác mềm mại nữa.  

Trần Phong định tạm thời gác lại mọi thứ, anh nhìn sang Lý Tử Duyệt, chắc vì chuyện tối qua nên lúc này Lý Tử Duyệt luôn né tránh ánh mắt của Trần Phong.  

Trần Phong cũng hơi cảm thấy ngượng ngùng, nên anh đành không nói ra những gì định nói nữa, anh lái xe rời khỏi đó trong sự im lặng đến kỳ lạ.   

Nhưng vừa đi được nửa đường, anh cảm thấy sự việc có lẽ không hề đơn giản, nhưng anh cũng không muốn quay lại, dù sao họ gần như không bị tổn hại gì.  

Nhưng tối hôm đó sự việc lại trở nên khác lạ.  

Đúng vào thời điểm như đêm hôm trước, Lý Tử Duyệt ngồi ở ghế sau như thể bị mê muội vậy, cô ấy ngồi ở đó, nhưng cơ thể lại không ngừng múa may, không gian trong xe chật hẹp nhưng hình như cô ấy không hề quan tâm, thậm chí còn định đứng lên.  

“Cô đang làm gì thế?”, Trần Phong hỏi.  

Nhưng Lý Tử Duyệt lại không hề để ý, chỉ mải làm những động tác thoải mái của mình.  

“Này! Lý Tử Duyệt”, Trần Phong hét lên: “Đừng có đùa nữa, trò đùa này không hay chút nào đâu”.  

Nhưng Lý Tử Duyệt như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của Trần Phong.  

Trong lòng Trần Phong vô cùng sợ hãi, anh vội vàng đỗ xe lại bên đường, mở cửa sau ra xem tình hình của Lý Tử Duyệt, nhưng lúc này nhìn thì cô đang nằm trên ghế, cơ thể không ngừng co giật, nước miếng rớt khỏi khóe miệng, rớt vào chiếc váy màu đỏ thành từng mảng một.  

Trần Phong không còn cho rằng Lý Tử Duyệt đang đùa nữa.  

Anh bế cô ra khỏi xe, để cô nằm xuống đất, cố gắng giữ cho cô được hô hấp bình thường, ngăn cho cơ thể cô khỏi bị co giật.  

Như vậy mới khiến cô được ổn định hơn, một lúc sau, Lý Tử Duyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhịp thở cũng đều hơn.  

Nhưng Trần Phong vẫn chưa buông cô ra.  

Lý Tử Duyệt như thể tỉnh dậy trong cơn mơ, cô nhìn thấy Trần Phong đang ở trước mặt cô, hai cánh tay bị anh giữ chặt, ngay lập tức liền nghĩ đến chuyện xấu, thế là hét toáng lên.  

“Á! Anh đang làm gì thế hả?”, vừa nói, cô vừa cố giãy giụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Phong.  

Trần Phong thấy cô hình như đã tỉnh táo thực sự, lúc này mới từ từ buông ra.  

“Anh đã làm gì em hả?”, chờ đến khi Trần Phong buông hẳn Lý Tử Duyệt ra, cô sợ hãi ôm lấy mình, hỏi Trần Phong với vẻ kinh ngạc.  

Trong lòng Trần Phong cũng thở phào, nhưng nói với vẻ xem thường: “Tôi đang cứu cô mà cô không nhận ra sao?”.  

“Làm gì có cứu người kiểu đó chứ?”, Lý Tử Duyệt cũng phản bác lại.  

Nhưng bây giờ Trần Phong không hề muốn đôi co với cô, anh cảm thấy tình trạng của Lý Tử Duyệt lúc này chắc chắn có liên quan đến những điều kỳ lạ tối qua.  

Chú ý nhìn trạng thái lúc này của Lý Tử Duyệt, anh muốn xem có thể nhìn thấy gì bên trong đó không.  

Nhưng tự nhiên nhìn như vậy khiến Lý Tử Duyệt tức tối: “Anh còn nhìn à, anh đúng là đồ đểu cáng, mặc kệ anh đấy”.  

Nói xong, cô bò dậy đi vào trong xe.  

Trần Phong không quan tâm, anh nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn cần điều tra cho rõ sự việc này.  

Chờ nghĩ xong, anh cũng đứng dậy đi vào trong xe.  

Lý Tử Duyệt đang ngồi ôm gối ở đó trông có vẻ rất tủi thân.

Bình luận

Truyện đang đọc