LONG TẾ

“Phó tổng giám đốc! Ít nhất cháu cũng phải sắp xếp chức phó tổng giám đốc cho Nhược Tuyết nhà già!”.

Lâm Nguyệt nói hiên ngang, lời nói ra lại suýt nữa làm cho Hạ Mộng Dao tức đến bật cười, mới đến đã muốn làm phó tổng giám đốc, đòi hỏi thì cũng vừa phải thôi chứ.

“Không được!”.

Hạ Mộng Dao không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn, không nói đến việc cô căn bản không có quyền bổ nhiệm phó tổng giám đốc, dù cô có thì cô cũng không thể để một cử nhân vừa tốt nghiệp như Đường Nhược Tuyết làm phó tổng giám đốc, nếu cô làm vậy thì thì sẽ khiến tất cả nhân viên của Tập đoàn Khang Mỹ bất mãn.

“Tại sao không được?”, Lâm Nguyệt nổi điên rồi: “Cháu làm tổng giám đốc rồi, thì sao Nhược Tuyết nhà già không được làm phó tổng giám đốc?”.

“Không có tại sao hết, không được là không được!”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói, cô coi như hiểu rồi, từ đầu thứ Lâm Nguyệt muốn là để Đường Nhược Tuyết làm phó tổng giám đốc, chứ không phải chỉ là để Đường Nhược Tuyết vào Tập đoàn Khang Mỹ.

“Chị Nguyệt, Nhược Tuyết vừa tốt nghiệp, chị đã để nó làm phó tổng giám đốc, không hay lắm đâu”, Lâm Lan ở bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, tạm thời không nói bằng cấp của Đường Nhược Tuyết căn bản không đủ để làm phó tổng giám đốc, kể cả đủ thì bà ta cũng sẽ không đồng ý cho Đường Nhược Tuyết làm phó tổng giám đốc.

Lý do rất đơn giản, nếu Đường Nhược Tuyết làm phó tổng giám đốc thì sau này bà ta phải ngang hàng với Lâm Nguyệt rồi, sẽ không được mở mày mở mặt như hôm nay nữa.

“Không hay lắm?”, Lâm Nguyệt dựng ngược chân mày, trong mắt có lửa giận đang bốc ngùn ngụt: “Sao lại không hay lắm? Có phải dì khinh thường Nhược Tuyết nhà tôi không?”.

“Chị Nguyệt, em không có ý đó…”, Lâm Lan cau mày, định giải thích, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Nguyệt thô lỗ ngắt lời: “Vớ vẩn, dì chính là ý đó! Dì chính là khinh thường Nhược Tuyết nhà tôi!”.

“Còn mày nữa, Hạ Mộng Dao!”, Lâm Nguyệt lại chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao.

Cả gương mặt bà ta ngập vẻ căm phẫn: “Cái đồ vong ân phụ nghĩa mày, giờ làm tổng giám đốc rồi, mắt cao rồi nên không để họ hàng thân thích nghèo nàn như bọn tao vào mắt nữa? Mày quên ngày xưa nhà bọn tao giúp nhà mày thế nào rồi sao?”.

“Giúp nhà cháu? Già hai, mấy năm qua, già đến nhà cháu được mấy lần?”, Hạ Mộng Dao lại lần nữa thấy tức cười, cô thực sự không biết Lâm Nguyệt lấy đâu ra mặt mũi nói như vậy, nếu cô không nhớ nhầm thì trong bảy năm qua, Lâm Nguyệt không những chưa từng giúp nhà họ Hạ, mà còn chưa từng đến nhà họ Hạ lấy một lần.

Lần trước lúc cô bị Trần Anh Nhu làm bị thương nặng, Lâm Nguyệt có đến bệnh viện, nhưng lần đó Lâm Nguyệt cũng không phải đến thăm cô, mà là muốn lôi người đang hôn mê như cô khỏi giường bệnh, giúp bà ta liên lạc Lâm Tông Vĩ.

Người như vậy thế mà có mặt mũi nói giúp nhà họ Hạ, đúng là buồn cười!

“Tao đúng là không đến nhà mày được mấy lần, nhưng tao… nhưng tao mất việc vì mày, mày phải thừa nhận chứ nhỉ?”, dường như nhận ra mình đuối lý, Lâm Nguyệt lại bắt đầu chuyển đề tài.

“Già mất việc thì liên quan gì cháu?”, Hạ Mộng Dao cau mày, hoàn toàn không hiểu sao Lâm Nguyệt lại nói vậy.

“Sao lại không liên quan gì mày? Mày quên việc mày mắng chủ tịch Vương hôm kia lúc xem mắt rồi à? Nếu không phải mày mắng chủ tịch Vương té tát thì chủ tịch Vương căn bản sẽ không đuổi việc tao! Nên mày phải chịu trách nhiệm!”, Lâm Nguyệt nói hùng hồn.

Mắng chửi chủ tịch Vương?

Hạ Mộng Dao cười khẩy: “Già hai, đầu tiên, cháu phải nói với già một việc, việc xem mắt hôm kia, cháu không hề biết gì hết, là các già lừa cháu đến. Thứ hai, chủ tịch Vương mà già nói, ông ta đáng ăn chửi. Cuối cùng, công việc già mất rồi thì mất thôi, chẳng có quan hệ gì với cháu hết, cháu sẽ không chịu trách nhiệm!”.

“Mày… cái đồ lòng muông dạ thú mày! Mày nói gì thế hả? Mày còn có lương tâm không?”, Lâm Nguyệt cảm thấy phổi mình sắp tức đến nổ tung rồi, bà ta không ngờ, Hạ Mộng Dao bây giờ lại vô lý, không hiểu tình người như vậy, mình là già hai nó mà.

“Cháu có lương tâm không thì trong lòng già biết rõ”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói, sau bao nhiêu việc như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu một đạo lý, ngựa ngoan bị cưỡi, người hiền bị bắt nạt, với một số người, bạn càng mềm lòng thì họ lại sẽ càng đè đầu cưỡi cổ cổ bạn.

“Dù sao thì tao cũng không quan tâm, hôm nay dù thế nào thì mày cũng phải sắp xếp vị trí phó tổng giám đốc này cho Nhược Tuyết nhà tao, nếu không thì tao sẽ ngồi ở văn phòng mày không đi đâu hết!”, thấy Hạ Mộng Dao rõ ràng không đồng ý, Lâm Nguyệt dứt khoát ăn vạ luôn.

Với việc này, phản ứng của Hạ Mộng Dao rất dứt khoát: “Phương Nhã, gọi bảo vệ lên!”.

“Vâng, Hạ tổng”, Phương Nhã vẫn luôn yên lặng chờ bên cạnh lễ phép gật đầu, xoay người gọi điện thoại.

Thấy Hạ Mộng Dao có vẻ định làm thật, Lâm Nguyệt ngay lập tức sốt ruột: “Hạ Mộng Dao, nếu mày dám gọi bảo vệ thì tao sẽ kể hết việc xấu của mày ra”.

“Lâm Nguyệt, chị đừng quá đáng!”, sắc mặt Lâm Lan hơi khó coi, nếu để cái đồ miệng rộng Lâm Nguyệt nói linh tinh ở công ty thật thì danh tiếng của Hạ Mộng Dao sẽ bị hủy hoại sạch, mấy hôm nay đến công ty, bà ta sợ nhất là có người kể chuyện quá khứ của Hạ Mộng Dao ra, dù sao việc từng li hôn cũng không vẻ vang gì, hơn nữa đối tượng Hạ Mộng Dao li hôn còn là một thằng ở rể vô dụng.

Nếu để người công ty biết Hạ Mộng Dao từng sống với một thằng ở rể vô dụng ba năm, thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn với uy danh của Hạ Mộng Dao.

“Tôi quá đáng? Nếu không phải các người ép tôi thì tôi sẽ quá đáng thế sao?”, Lâm Nguyệt cười khẩy, trước khi đến bà ta đã nghĩ đối sách trước rồi, nói lý trước rồi mới gây áp lực, nếu Hạ Mộng Dao không chịu mềm mỏng, thì bà ta sẽ chơi cứng, bà ta không tin Hạ Mộng Dao có thể làm ngơ việc bà ta tùy tiện tung tin đồn ở công ty.

“Tao nói cho mày biết, Hạ Mộng Dao, nếu mày không để Nhược Tuyết làm phó tổng giám đốc, thì mày cũng đừng hòng làm chức tổng giám đốc này nữa!”, Lâm Nguyệt lộ rõ sự xấu xa, bắt đầu hung dữ uy hiếp.

“Chị Nguyệt, có gì từ từ nói, mới đến đã để Nhược Tuyết làm phó tổng giám đốc thực sự khó quá, có thể làm từ lãnh đạo bộ phận lên, sau đó từ từ thăng chức…”, Lâm Lan cười trừ xoa dịu, trong lòng thì hối hận muốn xanh ruột, biết thế bà ta đã không khoe khoang với Lâm Nguyệt việc Hạ Mộng Dao làm tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ.

Ngay khi Lâm Lan còn đang chịu khó khuyên nhủ Lâm Nguyệt, mấy bảo vệ thân hình vạm vỡ đã đến văn phòng: “Hạ tổng!”.

“Tự đi hay là để bảo vệ tiễn các người đi?”, Hạ Mộng Dao chuyển mắt sang Lâm Nguyệt với vẻ mặt lạnh tanh.

“Hạ Mộng Dao, mày làm thật với bà đây à?”, Lâm Nguyệt tức đến muốn ói máu, cứ tưởng Hạ Mộng Dao bảo gọi bảo vệ chỉ là dọa bà ta thôi, nhưng không ngờ, Hạ Mộng Dao lại làm thật.

“Mộng Dao, thế này không tốt đâu, dù sao chị ấy cũng là…”.

“Tiễn khách!”, không đợi Lâm Lan nói hết, Hạ Mộng Dao đã lạnh lùng ra lệnh, cô ngày trước có thể nhân từ với kẻ địch, nhưng cô của hiện tại chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.

“Hai vị, tự đi hay là chúng tôi tiễn?”, mấy bảo vệ mặt lạnh tanh đi đến trước mặt Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc