Nhưng điều khiến cô ta không ngờ là Trần Phong lại cũng từ chối.
“Cái này thì không cần đâu, nếu cô ấy không dám lấy thì tôi cũng không thể ép cô ấy đeo được”.
Nghe thấy Trần Phong nói vậy, cô nhân viên bán hàng có hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Nếu hai vị thích thì tôi có thể giữ lại cho hai vị, chờ khi nào hai vị muốn đến mua, thì vẫn được giá ưu đãi đó ạ”.
Trần Phong cũng gật đầu, định đưa Tiểu Diệp đi khỏi đó.
Lúc này có một cô gái đi đôi giày cao gót chạy đến.
Cô ta vừa vào thì nói với nhân viên bán hàng: “Miếng ngọc bội mà hôm trước tôi thích đâu rồi?”.
Cô nhân viên bán hàng cũng vội vàng đi tới: “Là chị Vương à? Thật là xin lỗi chị, miếng ngọc bội đó chúng tôi đã bán mất rồi”.
Cô gái vừa nghe thấy liền tức tối: “Chẳng phải tôi đã bảo cô giữ hộ tôi sao? Vì sao cô lại bán nó đi chứ, lẽ nào không thấy tôi nói là tôi sẽ quay lại mua à?”.
Nhân viên bán hàng hơi ngại ngùng nói: “Đúng là chị đã bảo tôi giữ lại cho chị, nhưng cũng đã hơn một tuần rồi, chúng tôi cũng không thể cứ để đó mãi được!”.
Giọng nói của cô gái lập tức cao hẳn một tông: “Thế ý của cô là tôi đến chậm chứ gì, nhưng tôi đã nói rõ rằng chờ tôi một tuần, chỉ cần một tuần là tôi có tiền, thế mà các cô lại bán nó đi mất, các cô làm ăn như vậy sao?”.
Nhân viên phục vụ cảm thấy lúng túng.
Trần Phong cũng nhận ra chắc chắn vì đối phương không đưa ra được nhiều tiền như vậy nên khi nào bán được là bọn họ bán luôn.
Đương nhiên điều này cũng chẳng liên quan gì đến Trần Phong cả.
Nhưng anh cùng Tiểu Diệp vừa đi đến cửa, thì cô gái kia quát lớn: “Hai người kia đứng lại cho tôi”.
Trần Phong và Tiểu Diệp đều quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên cô gái kia đang gọi bọn họ.
“Có chuyện gì không?”, Trần Phong tò mò hỏi.
Cô gái nhìn Trần Phong và Tiểu Diệp một lượt rồi hỏi: “Miếng ngọc bội đó có phải là các người mua không?”.
“Ngọc bội gì cơ?”, Trần Phong hỏi, tuy trong lòng anh cũng đã đoán ra.
“Chính là miếng ngọc bội hình rồng ấy”.
Trần Phong đưa mắt nhìn nhân viên bán hàng, nhưng bọn họ đều tránh mặt đi đằng khác không dám nhìn anh.
Rõ ràng là bọn họ đã khai Trần Phong ra.
“Anh nhìn cái gì hả? Tôi đang hỏi có phải anh đã mua miếng ngọc bội đó không?”.
Trần Phong lại nhìn cô ta nói: “Đúng”.
“Bán lại nó cho tôi, tôi sẽ trả thêm một nghìn tệ”, cô gái đó nói rất dứt khoát.
Trần Phong cười nói: “Cô cảm thấy tôi giống người thiếu một nghìn tệ đó sao?”.
Cô gái đó không quan tâm rồi nói tiếp: “Năm nghìn tệ, không hơn được nữa. Tôi không muốn phải lôi người khác ra, nếu anh vẫn không đồng ý thì tôi đành cho người khác đến nói chuyện với anh vậy”.
Trần Phong nhìn cô ta như thể nhìn một con ngốc vậy: “Nếu như vậy thì cô cứ lôi người nào có não đến đây nói chuyện nhé, chứ tôi không muốn nói chuyện với cô nữa”.
Là ai đi nữa đều có thể nghe ra được Trần Phong đang chửi cô ta không có não, đến Tiểu Diệp còn lén kéo tay anh, dường như không muốn Trần Phong gây chuyện gì ở đây cả.
Nhưng Trần Phong lại không quan tâm.
“Anh dám chửi tôi, anh chán sống rồi chứ gì?”.
Trần Phong mặc kệ cô ta, kéo tay Tiểu Diệp chuẩn bị ra về.
Nhưng cô gái kia lập tức chạy đến trước mặt bọn Trần Phong, chặn bọn họ lại.
“Các người không được đi”.
Trần Phong tỏ ra rất bực mình: “Tránh ra!”.
“Tôi không tránh đấy”, cô gái đó ương ngạnh hét lên.
Trần Phong kéo tay cô ta sang một bên, nhưng hơi dùng sức nên khiến một người ẻo lả như cô ta suýt nữa thì ngã xuống dưới đất.
Sau khi cô ta đứng vững lại, liền lớn tiếng quát: “Mọi người mau nhìn đi, có người đánh phụ nữ này”.
Câu nói này đã vô cùng thu hút những người xung quanh, mọi người đều từ bốn phía nhìn đến, Trần Phong cũng biết đã gặp phải chuyện rất rắc rối rồi, nếu bị tóm lại ở đây, đối với anh mà nói thì không thể nào giải thích được, thậm chí còn không thể khiến cho đám người kia hiểu.
Và những chuyện vô nghĩa này là chuyện mà Trần Phong không muốn làm nhất.
Trần Phong nói nhỏ với Tiểu Diệp đứng bên cạnh: “Chúng ta phải chạy thôi, cô nắm chặt lấy tay tôi nhé”.
Tiểu Diệp còn chưa phản ứng kịp, cô ấy đã bị Trần Phong nắm chặt tay, rồi chạy nhanh ra khỏi đó trong ánh mắt nghi hoặc của đám người kia.
Chạy một mạch vài trăm mét, Tiểu Diệp liền mệt lả người: “Anh Trần, tôi thực sự không chạy nổi nữa”, cô ấy chống hai tay vào đầu gối rồi thở hổn hển.
Phía sau đương nhiên không có ai đuổi sau, cô gái đó cũng không thể chạy nổi, nên Trần Phong cũng dừng lại luôn.
“Sao cô yếu thế hả?”, Trần Phong đứng bên cạnh cười chế nhạo.
“Anh Trần, tôi chỉ là con gái, tôi không chạy được lâu chẳng phải là rất bình thường sao?”, Tiểu Diệp bực mình nói, khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt trừng lên nhìn anh, trông vô cùng đáng yêu.
“Con gái thì sao chứ, lẽ nào cô chỉ là người con gái bình thường sao?”, Trần Phong nói.
Tiểu Diệp tò mò nhìn Trần Phong: “Lẽ nào tôi không phải sao? Tôi luôn thấy bản thân tôi rất bình thường mà”.
Trần Phong đột nhiên nghiêm nghị nói: “Cô làm sao có thể là một cô gái bình thường được, cô là người con gái ‘ấy’ nhất mà tôi từng gặp”.
Trần Phong không nói cụ thể, anh nhìn Tiểu Diệp, Tiểu Diệp đang mong chờ muốn biết bản thân cô ấy tốt cuộc là người như thế nào trong mắt Trần Phong, cô ấy sốt ruột đến mức ngại ngùng hỏi: “Anh Trần..., anh đáng ghét quá đi”.
“Tiểu Diệp, cô hiểu nhầm ý tôi tôi. Thực ra cô là người con gái nói nhiều nhất mà tôi từng gặp đó”.
Tiểu Diệp vừa nghe thấy, liền tức tối nhìn Trần Phong.
Tuy Tiểu Diệp là một cô gái rất rộng lượng, khi trêu chọc cô ấy cũng sẽ không giận thật, nhưng cho dù là vậy, thì câu nói đùa này vẫn khiến Tiểu Diệp cảm thấy tổn thương.
Cô ấy tức tối, lại có chút tủi thân, ấm ức nhìn Trần Phong, rồi không nói gì cả.
Trần Phong cũng nhận ra anh đã trêu đùa quá trớn, anh lập tức dừng khuôn mặt cười cợt của anh lại, xin lỗi với vẻ nghiêm túc: “Tiểu Diệp, tôi sai rồi, tôi không nên trêu cô như vậy”.
Nhưng Tiểu Diệp đã rơm rớm nước mắt, như thể trực trào ra.
“Cô tha thứ cho anh Trần đi, anh Trần biết lỗi rồi mà”, Trần Phong cũng cùng cách xưng hô ngày thường Tiểu Diệp hay gọi anh, nhưng Tiểu Diệp vẫn không nói gì.
Đúng lúc này, cô gái đi giày cao gót kia lại chạy ra.
“Các người không được chạy”, cô ta đã thở hổn hển, nên câu hét vừa rồi cũng trở nên thều thào yếu ớt.
Nhưng vẫn khiến Trần Phong và Tiểu Diệp nghe thấy.
Trần Phong nắm tay Tiểu Diệp, nhưng chắc Tiểu Diệp nhất thời chưa phản ứng kịp thì đã bị Trần Phong nắm chặt rồi.
Nhưng cô ấy không thể chạy được nữa, cô ấy hét lên: “Tôi không chạy nổi nữa rồi”.
Trần Phong nhìn cô ấy một cái rồi bế cô ấy lên luôn, ôm cô ấy trong lòng rồi sải bước chạy nhanh.
Tốc độ của Trần Phong rất nhanh, chỉ vài phút đã chạy được ba, bốn dặm rồi.
Và cô gái đuổi theo anh chắc chắn đã bị cắt đuôi từ rất xa, Trần Phong vẫn bế Tiểu Diệp đứng ở đó.
“Thả tôi xuống”, Tiểu Diệp đẩy ngực Trần Phong ra nói.