LONG TẾ

Trần Phong khẽ gật đầu, nhẫn thuật của nước R đúng là võ thuật sinh ra để ám sát, trong thời kì MT Duy tân, thiên hoàng của nước R đã phát triển trường phái ám sát trong nhẫn thuật đến cực hạn.

Để củng cố quyền lợi của mình, thiên hoàng MT còn thành lập riêng tổ chức Thần Ẩn, bồi dưỡng nhẫn giả, ám sát chính khách đối địch và cấp dưới không phục tùng mình.

Sau khi ổn định trong nước, Thần Ẩn đã dần dần trở thành tổ chức gián điệp đối ngoại.

Gián điệp của họ hầu như trải khắp các nước trên thế giới, Hoa Hạ đương nhiên cũng không thể thiếu.

"Người anh em Trần Phong, thời gian này cậu phải cẩn thận đó, vì mười lăm hôm nữa, Hiệp hội thương nhân Hoa Hạ và Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy nước R sẽ tổ chức một cuộc cá cược trên biển. Lần cá cược này có liên quan đến lợi ích rất lớn, đám Thần Ẩn đó rất có thể sẽ hào hứng gây chuyện, thời gian này chúng đã bắt đầu hoạt động ở Trung Hải rồi. Cậu là đệ tử cuối cùng của ông tổ, nếu để chúng biết cậu cũng ở Trung Hải, thì có lẽ chúng sẽ dốc toàn lực lượng truy sát cậu", Thạch Phá Quân dặn dò với vẻ mặt nghiêm trọng, Thần Ẩn và Liên minh chiến đấu từ khi thành lập đến nay đã đấu đá ở nhiều nơi kín đáo, có thể nói là tích tụ nhiều thù hận.

Nguồn cơn của mối hận này nói ra thì phải tính cho Tiêu Quốc Trung.

Năm ấy nhát kiếm khai thiên tăng lên tông sư của Tiêu Quốc Trung trên sông Hoàng Phổ quá đáng sợ.

Liên tục chém bảy chiến thuyền của ngoại bang, còn chém hết can đảm của ngoại bang.

Khiến cho giới võ thuật nước R cũng bị chém cho hoảng hốt, sợ hãi.

Để xoa dịu lòng dân, cũng để làm giảm thực lực Hoa Hạ, mấy cấp cao của Thần Ẩn đã đưa ra một quyết định, ám sát Tiêu Quốc Trung!

Nhân lúc Tiêu Quốc Trung vừa đột phá tông sư, cảnh giới vẫn chưa ổn định, tiêu diệt Tiêu Quốc Trung trong trứng nước luôn, không thể để Tiêu Quốc Trung vùng lên, một khi Tiêu Quốc Trung trỗi dậy thì sau này ông ấy sẽ trở thành đại họa của giới võ thuật nước R.

Sau khi lập kế hoạch cẩn thận, bộ trưởng ám sát bộ Thần Ẩn đích thân dẫn đội, mang theo năm nhẫn giả thượng cấp đến Hoa Hạ.

Sau đó... không ai quay về.

Quá trình cụ thể của việc ám sát không ai biết, người trong Liên minh chiến đấu chỉ biết ngày thứ hai sau khi ám sát bộ Thần Ẩn đi, Tiêu Quốc Trung một mình cõng một thanh kiếm bước vào vùng đất của nước R.

Hiển nhiên Tiêu Quốc Trung đã đến Thần Ẩn.

Còn về việc ông ấy đến đó làm gì... vẫn không ai biết.

Người trong nội bộ Liên minh chiến đấu chỉ biết sau khi Tiêu Quốc Trung từ Thần Ẩn trở về, Thần Ẩn đã đóng cửa, trong mười mấy năm sau, chưa từng thấy nhẫn giả Thần Ẩn nào xuất đầu lộ diện, cả Thần Ẩn cứ như biến mất khỏi thế giới.

Nên nếu nói người Thần Ẩn hận nhất là ai thì Tiêu Quốc Trung chắc chắn xếp đầu tiên!

Nếu người ẩn náu ở Trung Hải của chúng biết Trần Phong là đệ tử cuối cùng của Tiêu Quốc Trung, vậy lần này chúng chắc chắn sẽ không có hứng thú gì với Hiệp hội thương nhân Trung Hải hết mà sẽ thay đổi hẳn kế hoạch, dồn hết lực lượng tập trung đối phó Trần Phong!

"Ừm, em sẽ cẩn thận", sắc mặt Trần Phong nghiêm túc gật đầu, bí mật Thạch Phá Quân nói Tiêu Quốc Trung chưa từng nói với anh.

Nhưng từ trong lời nói của Thạch Phá Quân không khó để biết, nỗi hận của Thần Ẩn với Tiêu Quốc Trung đã đến mức thâm nhập cốt tủy.

Nếu họ biết mình là đệ tử của Tiêu Quốc Trung tất nhiên sẽ dốc hết sức báo thù.

Mặc dù thực lực của anh giờ rất mạnh, nhưng việc khinh địch anh chưa bao giờ làm, hơn nữa còn là đối mặt với sát thủ xuất quỷ nhập thần như thế này.

Ai cũng không biết họ đột nhiên từ đâu chui ra.

Sau khi Thạch Phá Quân rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Hoàng Lão Tam, Trần Trạch Văn và Trần Phong.

Hoàng Lão Tam châm một điếu xì gà, rít một hơi, cà lơ phất phơ nhìn Trần Phong một cái rồi nói: "Nhóc con, Tiểu Thạch Đầu tin được! Sau này ở Trung Hải nếu có việc gì thì cứ tìm cậu ấy".

Trần Phong gật đầu, mấy hôm anh ở Trung Hải vẫn chưa biết sẽ gặp phải chuyện gì, có Thạch Phá Quân - người của chính phủ ở sau, trong lòng đúng là yên tâm hơn nhiều.

"Anh với Thạch đại ca sao lại quen nhau?", Trần Phong hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù tổ tiên của Hoàng Lão Tam là Hoa kiều, nhưng bản thân ông ta lại lớn lên từ nhỏ ở nước M, còn Thạch Phá Quân rõ ràng là người Hoa Hạ chính gốc, hai con người chẳng liên quan gì nhau này sao lại quen biết, hơn nữa quan hệ còn tốt như vậy?

"Năm xưa tôi từng cứu cả nhà cậu ấy", Hoàng Lão Tam lười biếng nói: "Mấy năm trước, lúc người nhà cậu ấy đến nước M du lịch đã chọc vào mấy kẻ lưu manh địa phương, bị mấy kẻ đó truy sát, hôm ấy trùng hợp tôi đang đi dạo trên phố, sau khi thấy thì tiện tay cứu mạng người nhà cậu ấy. Sau việc đó thằng nhóc này đã nói nợ tôi một cái mạng, sau này tôi có việc gì cứ tìm cậu ấy. Chỉ cần không làm trái nguyên tắc thì cậu ấy đều có thể giúp. Lần này bị Lỗ Đông Hùng và Cargoon truy sát, tôi trùng hợp nhớ đến thằng nhóc này".

Trần Phong gật khẽ đầu, thì ra là vậy.

"Thằng nhóc này rất nghĩa khí, thời buổi này người nghĩa khí như cậu ấy đúng là không nhiều", Hoàng Lão Tam đột nhiên cảm khái một câu.

Lúc bị Lỗ Đông Hùng và Cargoon truy sát, ông ta không ôm hi vọng gì với Thạch Phá Quân hết, vì việc cứu người nhà Thạch Phá Quân là việc xảy ra bảy, tám năm trước, bảy tám năm sau còn ơn nghĩa gì chứ?

Nên lúc liên lạc với Thạch Phá Quân cũng chỉ có thái độ thử xem sao.

Nhưng không ngờ lần thử này lại thử được niềm vui bất ngờ thật.

Sau khi Thạch Phá Quân nghe thấy ông ta bị truy sát thì ngay lập tức buông mọi việc trong tay, không quản ngại đường xa đích thân đến nước M đón ông ta về Trung Hải, còn sắp xếp cho ông ta vào bệnh viện tư nhân tốt nhất Trung Hải, còn cử người bảo vệ ông tay 24 giờ.

Chính việc này khiến Hoàng Lão Tam cảm thấy con người Thạch Phá Quân đáng kết bạn, là đàn ông thực thụ.

"Lỗ Đông Hùng và Cargoon thì sao, có cách đối phó chúng chưa?", Trần Phong hỏi, Lỗ Đông Hùng là bang chủ bang Đại Mã, Cargoon là giáo chủ Thánh Hỏa Giáo, Lỗ Đông Hùng là người Hoa, Cargoon là người M, theo lý mà nói hai người này rất khó giao du.

Nhưng sau khi nghe thấy Hoàng Lão Tam có khả năng đột phá Hóa Kình, hai người lại bí mật cấu kết.

Nếu không phải Hoàng Lão Tam mạng lớn thì đã chết trong đợt liên thủ đánh lén của hai người rồi.

"Tạm thời vẫn chưa, hai con chó già này, kẻ này lại gian xảo, cẩn trọng hơn kẻ kia, trước khi nhận được tin tức chính xác, chúng sẽ không bước vào Trung Hải", Hoàng Lão Tam lắc đầu, Lỗ Đông Hùng và Cargoon có thể lên đến vị trí thủ lĩnh bang phái thì đầu óc chắc chắn không đơn giản, chiêu dụ rắn ra khỏi hang này không thích hợp dùng với họ.

"Chúng không đến thì chúng ta đi", Trần Phong mỉm cười, Hoàng Lão Tam về nước M hai người sẽ biết, nhưng Trần Phong lại hoàn toàn không tồn tại vấn đề này.

Vì hai người căn bản không quen biết anh, đương nhiên sẽ không ngờ anh đến nước M để gọi hồn lấy mạng.

"Hì hì, ông đây chỉ đợi mỗi câu này của cậu đấy, ranh con, nếu cậu có thể tiêu diệt hai con chó già này thì ông đây sẽ chia một nửa địa bàn ở nước M cho cậu", Hoàng Lão Tam cười hì hì nói.

Bình luận

Truyện đang đọc