MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Hệ thống "Làn da đụng vào chắc sẽ không bị cảm nhiễm virus."

Trầm Mộc Bạch che lấy bờ môi có đau một chút, nước mắt lưng tròng nói, "Thế nhưng là ta vừa rồi liếm hắn."

Hệ thống ".. Liếm.. Hắn?"

Hệ thống ngữ khí có chút kỳ quái, Trầm Mộc Bạch không nghĩ nhiều, tiếp tục nước mắt lưng tròng gật đầu "Ta răng đập về sau, cảm thấy thứ này băng băng lành lạnh giống như.." Cô nghĩ nghĩ, "Giống khối băng, cho nên nhịn không được liếm liếm."

Hệ thống "..."

Thiểu năng trí tuệ.

Nghĩ đến trước đó hệ thống nói chuyện, Trầm Mộc Bạch ngao ngao ngao khóc "Hệ thống, mi tại sao không nói lời nào?"

Hệ thống không phải không nói lời nào, là không muốn nói chuyện.

Nhưng nhìn đến ký chủ thiểu năng trí tuệ khóc đến đáng thương, hệ thống trả lời, "Trên da nam chính không có tồn tại virus."

Được hệ thống cam đoan, Trầm Mộc Bạch yên tâm, cầm lấy hạt giẻ cười còn lại tiếp tục gặm, an an ổn ổn ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Về phần xung đột, nghĩ cũng không cần nghĩ là ai làm, đối phương kỹ năng tìm đường chết đã thắp sáng, tìm tới đuổi chết, ai cũng cứu không được.

Lúc này Lục Trì Hải mở mày mở mặt mặt nhếch lên lại không ý thức mấy phút đồng hồ sau, một gương mặt coi như anh tuấn đen như đáy nồi.

Nguyên nhân là lúc hắn ta hô to kêu nhường đường, đối phương chẳng những không có dừng lại nhường đường, còn tăng tốc độ chạy nhanh về phía trước.

Lục Trì Hải tức bể phổi, híp mắt âm ngoan trừng mắt chiếc xe màu đen Land Rover phía trước, hận không thể dùng ánh mắt đâm chết nam nhân ngồi ở trên ghế lái.

Đối phương gia tốc, hắn càng thêm điên cuồng theo sát ở phía sau, giống như con chó hoang muốn ở trên người đối phương cắn xuống một miếng thịt.

Tốc độ xe bọc thép đã qua cải tiến về sau càng thêm tốt, Lục Trì Hải trong khoảng thời gian ngắn đã đuổi kịp đối phương, cách cái xe màu đen Land Rover kia bất quá mấy centimet, đang định hung hăng đụng vào, đối phương lại lấy siêu kỹ xảo tránh ra, không chỉ có như thế, còn kéo lớn khoảng cách ở giữa của hai bên.

Lục Trì Hải thần sắc còn chưa kịp trầm xuống, xe bọc thép đột nhiên lắc lư, hại hắn ta mất thăng bằng, kém chút mất mặt trước mặt thuộc hạ.

Dị năng giả cấp dưới kia cũng không phải là người mù, lập tức nhìn ra được đối phương là đang vui đùa bọn họ, không khỏi nói, "Hải thiếu, không bằng để cho tôi tới chiếu cố tên này."

Hắn nhìn ra được, Lục Trì Hải tự nhiên cũng có thể nhìn ra được, chỉ là nhìn ra được là một chuyện, không bị mất mặt lại là một chuyện khác, lúc này hung ác nói, "Xen vào việc của người khác, bản thân bản thiếu gia có thể làm, chờ một bên đi."

Dị năng giả kia cảm thấy oán thầm, sắc mặt lại không hiện ra.

Đang đuổi theo đuôi đối phương một lúc, trong đó không chỉ có đánh lén không thành, còn bị đối phương ngược lại mấy lần, không phải là bị đối phương đưa đến trong cạm bẫy chính là treo chơi, Lục Trì Hải một gương mặt xanh xanh trắng trắng khó coi.

Lúc tới nam thành vùng ngoại thành, một đoàn người dừng xe, đi xuống.

Trong đó đi theo sau lưng Lục Trì Hải là mấy chiếc xe bọc thép, hai mươi dị năng giả đều chưng kiến trong toàn bộ hành trình, trong lúc nhất thời ai cũng không dám đi lên trước rủi ro.

Trên chiếc xe màu đen Land Rover hai người đi xuống, nam tử thân hình cao lớn, khuôn mặt mười điểm tuấn mỹ, quanh thân khí tức cường đại làm cho không người nào có thể coi nhẹ sự tồn tại của hắn. Mà bên cạnh hắn, là một cô gái tướng mạo xuất sắc đứng đấy, trang phục mặc trên người, làm cho dáng người lộ ra càng tinh tế.

Hai mươi mấy dị năng giả, trong đó có hai người đang thì thầm nói chuyện.

"Không biết vì sao, sau khi xuống xe, lòng tôi luôn luôn lo lắng cực kì, luôn cảm giác chuyến này chúng ta toi rồi."

"Phi phi phi, cậu nhỏ giọng một chút, cái này không thể nói lung tung được."

Bình luận

Truyện đang đọc