NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 229 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Anh lạnh lùng liếc nhìn, bước đến cổng, đẩy cánh cổng thấp và bước vào biệt thự.


Kiều Mục theo sau anh nói đùa: “Chú Tư, vẫn phải mừng sinh nhật chứ? Nếu đã không chuẩn bị tiệc sinh nhật, chi bằng để bọn anh vào uống một ly?”


“Không có thời gian.”


Dứt lời, hình bóng của anh đã khuất sau cánh cửa biệt thự. Vào buổi tối gió mùa thu tiêu điều, ba anh em bị vứt lại ngoài cổng.


Kiều Mục chống nạnh, liếc nhìn Hàn Vân Đình, “Tiếp theo làm thế nào?”


Hàn Vân Đình liếc anh, mỉm cười và đẩy cánh cổng thấp, thản nhiên nói: “Tự mình ra tay…” Sau đó, bước qua cổng, anh chầm chậm bước đến trước cửa biệt thự, mở nắp ở bên dưới chỗ khóa vân tay, tít tít nhập mật khẩu, lại nhìn Kiều Mục bổ sung thêm câu: “Cơm no áo ấm!”


Ai mà không biết rằng tất cả mật khẩu của chú Tư đều là 0601!


Tới cũng tới rồi, vậy tại sao không vào xem náo nhiệt chứ!


***


Ngay khi Tần Bách Duật bước vào sảnh trước, mùi thơm trong không khí từ từ chui vào chóp mũi, giống như mùi trà, lại có chút mùi thơm của gạo.


Phòng khách không bật đèn, chỉ có một dải ánh sáng vàng lọt qua khung cửa sổ từ ánh chiều tà còn sót lại.


Trên bàn uống trà, bộ ấm trà màu xanh ngọc được sắp xếp gọn gàng với làn sương khói tỏa ra phía trên tách trà. Trà mới pha xong, ngự trà Long Tỉnh, màu đậm, vị ngọt, hương nồng.


Anh bước tới, đi đến cạnh bàn trà, nhìn thấy một miếng giấy ghi chú hình trái tim được dán trên hộp trà hình vuông.


Dòng chữ nhỏ nhắn đẹp đẽ phía trên viết: [Ông Tần, chúc mừng sinh nhật!] Bên dưới góc phải còn có một trái tim nhỏ.


Lá trà là trà Long Tỉnh được mệnh danh “ngự trà”, sản lượng hàng năm cực kì khan hiếm, giá cả trên thị trường rất đắt đỏ.


Anh cầm tờ giấy ghi chú, vuốt nhẹ dòng chữ trên đó, khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười vui vẻ.


Anh nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, hương vị lá trà bình thường không thể nào so sánh được với ngự trà Long Tỉnh.


Vào miệng trơn tuột ngọt ngào, hương thơm nồng đậm, chất chứa đầy tâm ý của cô.


Anh đặt chiếc tách sứ xuống, từ từ ngước mắt lên quan sát phòng khách.


Rõ ràng là bài trí giống nhau, nhưng có vẻ như có gì đó khang khác.


Cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở tủ rượu trên quầy bar cạnh cửa sổ.


Anh yêu thích rượu vang, trong tủ là các loại rượu vang đỏ và mấy chai rượu ngoại mà anh thường nhấm nháp.


Một chai rượu Château d’Yquem Sauternes 1937 ngọt ngào, được đặt ở trung tâm của quầy bar.


Anh bước tới, trên tờ giấy ghi chú: [Ông Tần, em muốn lo liệu tất cả các loại rượu hảo hạng cho đến hết quãng đời còn lại của anh.]


Trong phòng khách, hai nơi này là nơi anh dừng bước nhiều nhất, cô đặt quà ngay trong tầm mắt của anh. Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào, mỗi khi anh dừng lại, trong mắt anh đều có bóng dáng của cô.


Anh vẫn chưa đi lên lầu, khi nhìn thấy hai món quà và tờ giấy ghi chú, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đã tràn ngập sự dịu dàng.


Chỉ riêng hai món quà này, thì đã biết sự dụng tâm của cô, không chỉ đắt đỏ mà còn khó tìm.


Cô dùng tất cả chân thành để làm anh vui vẻ.


Anh nghĩ, mọi ngóc ngách trong căn phòng chắc chắn đều đã được cô sắp đặt những điều ngạc nhiên.


Nghiên Thời Thất không xuất hiện, trong phòng khách yên tĩnh, anh dừng lại một lúc trước khi bước lên lầu.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc này, bóng dáng của ba người đang trốn ở ngã rẽ giữa sảnh trước và phòng khách bước ra với cảm xúc bùi ngùi.


Không biết trên lầu còn có gì, nhưng họ không muốn xem nữa.


Bị ngược đến nỗi tim, gan và phổi đều thấy đau.


***


Trên bậc thang cuối cùng của cầu thang xoắn ốc, có đặt một album ảnh tinh xảo và đẹp đẽ.


Anh nhặt album nhỏ bằng hai lòng bàn tay lên, vuốt nhẹ trang bìa rồi từ từ mở trang đầu tiên ra.


Khi bức ảnh đầu tiên đập vào mắt, con ngươi anh co lại, khóe môi đột ngột mím chặt đến trắng bệch.


Album ảnh được chế tác hoàn mỹ, bức ảnh đầu tiên đã qua chỉnh sửa cho rõ nét, chính xác hơn, đó là ảnh hồi nhỏ khi anh vừa tròn một trăm ngày tuổi.


Anh cho rằng những bức ảnh này đã bị chôn vùi trong ký ức từ lâu, nhưng không ngờ cô lại tìm thấy chúng.


Một dòng chữ nhỏ được in nổi bên cạnh tấm ảnh: [Ông Tần, tại thời điểm này, anh còn có 10445 ngày trước khi chúng ta gặp nhau.]

Bình luận

Truyện đang đọc