NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 761 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





ANH ĐANG Ở ĐẾ KINH NÊN KHÔNG THỂ ĐIỀU ĐỘNG THẾ LỰC Ở NAM HẢI!
Tám giờ sáng hôm sau, tia nắng ban mai xuyên qua mây mù vẩy khắp bầu trời Đế Kinh, tuy không khí lạnh lẽo nhưng sắc trời trong sáng tươi đẹp.


Trước cửa bệnh viện Hối Nhân có hai chiếc xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe.


Do yêu cầu của ông cụ Đoan Mộc cho nên Nghiên Thời Thất buộc phải làm kiểm tra tổng quát.


Cô vốn chỉ định đi với anh Tư thôi nhưng Ôn Tranh lại khăng khăng đòi theo cùng, thế nên lại có cảnh tượng bốn người bắt mắt xuất hiện ở phòng khám bệnh của bệnh viện Hối Nhân.


Bệnh viện này thuộc về nhà họ Lôi ở Nam Hải.


Trước đây, lúc Ôn Tranh bị thương nặng cũng được chữa trị ở nơi này.


Bốn người, chưa tính vẻ ngoài xuất chúng đa dạng, chỉ với phụ nữ thì cao gầy trang nhã; đàn ông thì cao lớn vạm vỡ, vừa mới xuất hiện trong phòng khám VIP đã thu hút ánh mắt của một vài bệnh nhân và người thân.


Bọn họ vừa vào tòa nhà thì đã có một bác sĩ bước nhanh tới.


Nghiên Thời Thất vẫn còn có ấn tượng về người này. Anh ta là bác sĩ mổ chính cho Ôn Tranh, có quen biết với Lôi Duệ Tu.


Bạch Tư Kình nhìn lướt qua đám người thấy bóng dáng của bọn họ thì lập tức cười tủm tỉm chào hỏi, “Ôi, lại gặp các vị rồi!”


Anh ta vừa nói dứt lời, Nghiên Thời Thất nhìn bảng tên trước ngực anh khách sáo gật đầu, “Làm phiền bác sĩ Bạch!”


Bạch Tư Kình nhìn Nghiên Thời Thất thoải mái xua tay, “Cô đừng khách sáo, được phục vụ cho siêu mẫu là niềm vinh hạnh của tôi!”


Tần Bách Duật nghe vậy lập tức ghim mắt lên người anh ta. Bạch Tư Kình bỗng thấy căng thẳng, vô thức siết chặt dao phẫu thuật trong túi.


Cậu Tư nhà họ Tần Lệ Thành hẹp hòi thật đấy, trêu người phụ nữ của anh ta một câu cũng không được sao?


Đáng sợ quá!


Bạch Tư Kình cố gắng chịu đựng tầm mắt sắc bén của Tần Bách Duật, không dám nói bừa nữa. Sau khi dẫn mọi người tới phòng làm việc của mình, anh ta mới nghiêm túc nói: “Các vị ngồi đây đợi tôi một lát, tôi đưa cô Nghiên đi lấy máu.”


***


Hai người lần lượt rời đi. Mà bên trong phòng làm việc, Ôn Tranh uể oải ngồi một bên quan sát cờ thi đua treo đầy trên vách tường, trong mắt lộ vẻ kính trọng.


Những cờ thi đua này là bằng chứng cho lòng nhân ái của bác sĩ.


“Rừ rừ…”


Một tiếng điện thoại rung vang lên, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu theo tiếng nhìn qua chỉ thấy Tần Bách Duật đã cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài cửa rồi.


Ôn Tranh thấy anh đã rời đi suy nghĩ một lúc mới nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lôi Duệ Tu hỏi: “Là ai tra được Ôn Tri Diên đi Malaysia vậy?”


Hôm qua sau khi biết được tin tức này, cô và Tiểu Thất đều không hỏi cụ thể.


Nhưng vừa mới nhìn thấy Tần Bách Duật nhận điện thoại thì chẳng hiểu sao Ôn Tranh lại cảm thấy anh rất thần bí.


Từ trước đến nay, người em rể này chưa từng bộc lộ thực lực thật sự, cũng chưa từng nói nhiều về những việc anh làm.


Cũng bởi vì vậy mới khiến anh càng có vẻ sâu kín không thể lường được.


Lôi Duệ Tu nghe cô hỏi vậy thì ánh mắt chợt lóe lên, “Là cậu ấy.”


Quả đúng là vậy, điều này hoàn toàn nằm trong mối nghi của Ôn Tranh.


Có lẽ sợ Ôn Tranh nghĩ mình vô dụng cho nên Lôi Duệ Tu lại bổ sung thêm: “Anh đang ở Đế Kinh cho nên không thể sử dụng thế lực của Nam Hải. Sau này đợi em theo anh về Nam Hải thì sẽ biết.”


Ôn Tranh nhìn anh không nói tiếng nào, chỉ hơi rủ mí mắt xuống che đi đôi mắt tĩnh mịch của mình.


*** Vietwriter.vn


Nghiên Thời Thất theo Bạch Tư Kình rời khỏi phòng làm việc đi qua lại giữa các phòng khoa để làm kiểm tra.


Chưa tới hai mươi phút sau, vừa bước ra khỏi thang máy tới trước cửa phòng chụp CT, Nghiên Thời Thất ngước mắt lên đã nhìn thấy có bốn năm bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chờ trước cửa.


Mà trong số đó còn có một người cô quen nữa!


Lúc này, người đàn ông đứng giữa đang cầm hai tấm phim CT trong tay, nghe thấy tiếng thang máy mới hơi ngẩng đầu lên rồi lập tức ngớ ra, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Tiểu Thập Thất!”


Nghiên Thời Thất cũng nở nụ cười, “Cậu Út!”

Bình luận

Truyện đang đọc