NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 458 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





NÀO, GỌI MÓN KHAI VỊ ĐI!
Được Ôn Tranh giải thích, Nghiên Thời Thất biết trong nhà họ Ôn không có đội vệ sĩ.


Nhà họ Ôn biết Ôn Tri Diện đang hoảng loạn trong bệnh viện, nên muốn thuê hai vệ sĩ của một công ty bảo vệ. Nhưng hai vệ sĩ này đã bị bọn họ chặn giữa đường, đổi thành người bên mình.


Nghiên Thời Thất nghe bọn họ trò chuyện, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Ôn Tri Diên.


Cô ta khóc lóc sướt mướt, đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn Lãnh Dịch Diêm, dáng vẻ mong manh yếu đuối khiến cho ai nấy đều muốn bảo vệ.


Cùng với cảnh cô ta và bà Liên tay nắm tay nói cười ríu rít trong nhà họ Nghiên bị cô bắt gặp, cô ta còn có thể bình tĩnh như không, giải thích rằng bọn họ rất có duyên.


Rốt cuộc cô ta thâm độc cỡ nào mới có thể chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay?


Còn ông Nghiên, tình cảm yêu thương bao nhiêu năm nay là gì đây?


Bà Liên dành cho cô những lời lạnh lùng cay nghiệt suốt bao năm ròng, còn yêu thương thì lại trao cho người khác.


Đúng là châm chọc.


Gương mặt xinh đẹp của Nghiên Thời Thất lạnh dần, cô nhìn chằm chằm về phía phòng bệnh, không để lộ bất cứ cảm xúc nào khiến Ôn Tranh rất lo lắng.


Ôn Tranh không biết phải an ủi Thời Thất ra sao, chỉ có thể ôm lấy bờ vai cô, khẽ siết nhẹ như khích lệ.


Cảm nhận được suy nghĩ của Ôn Tranh, Nghiên Thời Thất quay lại mỉm cười, “Tối nay gọi món khai vị nhé.”


Tối nay cô vốn dĩ chỉ định “chăm sóc” Ôn Tri Diên, không ngờ lại gặp được ông Nghiên ở đây, vậy thì tặng cho họ một “bất ngờ nhỏ” thôi.


Tiểu Lục đứng bên cạnh bất giác bồn chồn nhúc nhích. Cậu ta chợt cảm thấy cô gái có gương mặt giống đội trưởng này có nụ cười rất đáng sợ.


Có lẽ cậu ta mặc quần áo giả làm bệnh nhân nên bỗng dưng thấy mình quá yếu đuối.


Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Nghiên Thời Thất.


Ôn Tranh thì miễn bàn, cô nhướng mày liếc nhìn Nghiên Thời Thất, khóe môi cong lên như đang ủ mưu, “Món ăn này, bắt đầu thế nào?”


Nghiên Thời Thất rời mắt khỏi gương mặt Ôn Tranh, nhìn thẳng sang Đại Trần, “Lúc nhà họ Ôn mời vệ sĩ có dặn hai người thường xuyên báo cáo tình hình của cô ta đúng không?”


Đại Trần không hiểu lắm nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu, “Có, buổi sáng bọn họ đến đây đều hỏi chúng tôi vài câu.”


“Vậy… Nếu họ biết đêm nay có người đột nhập vào phòng bệnh của Ôn Tri Diên thì sao nhỉ?” Nghiên Thời Thất nói.


Vừa dứt lời thì Ôn Tranh đã nhanh chóng ngước lên nhìn cô, có vẻ không đồng tình lắm, “Em muốn họ giáp mặt nhau?”


Bây giờ hai gia đình gặp nhau, có thích hợp không?


Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp: “Nếu đã là món khai vị thì không cần thịt cá đầy đủ, nhưng phải ngon miệng. Phiền anh Đại Trần và Tiểu Trần quay lại, hai phút sau, các anh giả vờ tỉnh giấc, tiếp tục canh cửa. Chờ đến khi đôi vợ chồng bên trong ra ngoài thì hai anh chặn họ lại, lớn tiếng một chút, gọi cả y tá đến.”


***


Tối hôm đó, tám giờ ba mươi lăm phút, trong khu phòng VIP của bệnh viện Đế Kinh đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.


Tiếng ồn làm kinh động đến y tá trực và những bệnh nhân khác trong khu.


Nguyên nhân là có người đột nhập vào phòng bệnh lúc tối muộn, bị vệ sĩ của người ta phát hiện.


Sau khi y tá vội vã chạy đến nắm rõ tình hình thì sắc mặt lập tức trắng bệch, chạy về phía bàn y tá. WebTru yenOn linez . com


Đầu tiên cô ta gọi cho người nhà họ Ôn rồi liên lạc với phòng bảo vệ của bệnh viện. Đêm nay chỉ có một mình cô ta trực ban, vốn dĩ không hề nhìn thấy bất cứ ai xuất hiện.


Huống hồ ở phòng bệnh VIP có cửa ra vào rất nghiêm ngặt, sao lại có người đột ngột xông vào được.


Cô nhìn rất kĩ, không phải người hộ lý ban đêm vẫn ở lại kia. Nếu không phải vệ sĩ bên ngoài kịp thời cản người trước cửa, cô chắc chắn không biết lại xảy ra sơ suất như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc