NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 479 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





BÀ NGHIÊN VÀ TRI DIÊN CÓ MẤY PHẦN GIỐNG NHAU ĐẤY!
Đoan Mộc Lam Nhã suy đoán, nhưng không cách nào hiểu thấu dụng ý của Ôn Tĩnh Hoằng.


Bà gật đầu với người làm, sau đó mới nhìn mấy người ngồi trước bàn, “Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đến đó xem sao.”


Ôn Nhĩ Hoa tao nhã đứng dậy, dịu dàng nói: “Vậy thì đi thôi, đúng lúc cũng lâu rồi chị chưa đi thắp hương cho ông bà. Tiểu Thất, Bách Duật, cùng đi nào.”


***


Bảy rưỡi tối, tại Hi Viên ở sảnh sau nhà họ Ôn.


Bốn người Nghiên Thời Thất và Ôn Nhĩ Hoa chậm rãi đi tới, người làm mặc áo khoác bông đứng trước cửa gỗ đôi ở sảnh sau, nhìn thấy người đến bèn kính cẩn mời họ vào trong.


Nội thất trong phòng chính rất ngay ngắn, bên trên đặt hai chiếc ghế bành bằng gỗ Hoàng hoa lê và một chiếc bàn vuông, hai bên trái phải chia ra tám chiếc ghế bành khác.


Đằng sau mạn bên trái có một chiếc bàn làm việc, bên trên có bày nghiên mực và bút, giấy Tuyên Thành và bút lông sói.


Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật sóng vai bước vào. Cô quan sát một lượt thì trông thấy Ôn Tĩnh Hoằng ngồi trên chiếc ghế bành đầu tiên trong phòng, quản gia Ôn đứng ngay sau ông.


Dưới góc trái là Nghiên Quân và Liên Bích Tú mặt mũi thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.


“Tĩnh Hoằng? Chuyện gì thế này?” Đoan Mộc Lam Nhã dìu Ôn Nhĩ Hoa đi về phía trước, vừa qua bậc cửa đã tò mò hỏi.


Chưa đợi Ôn Tĩnh Hoằng trả lời, tầm mắt của bà đã nhìn về phía ông Nghiên. Tuy không quen biết nhưng bà vẫn nhã nhặn gật đầu, sau đó lướt mắt sang gương mặt của bà Liên đang đứng đối diện mình.


Chỉ trong tích tắc, nét mặt của Đoan Mộc Lam Nhã cứng đờ.


Ôn Tĩnh Hoằng nhìn chằm chằm dáng vẻ chết sững của vợ mình, âm thầm thở dài rồi lên tiếng, “Ngồi trước đi, đợi lát nữa ba đến thì nói cũng không muộn.”


Lúc này, Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Nhĩ Hoa ngồi bên phải, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi cạnh bà Liên.


Trong bầu không khí kì lạ này, cô nhướng mày nhìn về phía Nghiên Quân và bà Liên, “Ba, mẹ.”


Ánh mắt nhìn về phía cô của Đoan Mộc Lam Nhã càng thêm phần kinh ngạc.


Bà Liên hừ một tiếng không đáp, ông Nghiên gật nhẹ đầu, coi như chào lại.


Có thể thấy dường như hai người này rất bực bội, dù đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể dằn nổi vẻ tức tối trong mắt.


Nghiên Thời Thất nhếch môi, không hề để ý đến sự lạnh nhạt của đôi vợ chồng này.


Người làm bưng tách trà có nắp lên cho bọn họ. Ôn Nhĩ Hoa cầm đĩa trà, mở chiếc nắp sứ, khẽ gạn mặt trà sóng sánh.


Bà bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía Nghiên Quân và bà Liên, “Không ngờ có thể gặp ba mẹ của Tiểu Thất ở đây, hân hạnh, hân hạnh. Vừa rồi nếu không nhờ Tiểu Thất lên tiếng thì suýt nữa tôi nhận nhầm rồi. Bà Nghiên và Tri Diên nhà chúng tôi lại có mấy phần giống nhau đấy.”


“Chị Cả!” Đúng lúc này, Ôn Tĩnh Hoằng chợt lên tiếng, lông mày khẽ cau lại, ánh mắt nhìn Ôn Nhĩ Hoa ra vẻ không tán thành.


Dường như Đoan Mộc Lam Nhã chẳng hề nghe thấy lời Ôn Tĩnh Hoằng nói, câu chuyện chị cả Ôn Nhĩ Hoa vừa kể như một hồi chuông cảnh báo vang vọng từ sâu thẳm trong lòng bà, cảm giác rất phức tạp.


Quý bà kia đúng là có vài nét tương tự Diên Diên…


Suy nghĩ của bà hơi rối loạn.


***


Khoảng năm phút sau, tiếng bước chân vang lên bên ngoài Hi Viên, kèm theo đó là vài tiếng cười sang sảng.


Ôn Sùng Lễ và bác Lệ – Lệ Văn Thành đã đến, còn có Ôn Tri Diên luôn ở bên cạnh trêu đùa cho họ vui vẻ.


Sau lưng ba người là vợ chồng con thứ Ôn Tĩnh Nho vừa tiễn khách xong xuôi.


Cửa phòng mở rộng, một cơn gió lạnh ùa vào, Ôn Sùng Lễ tháo kính mắt xuống, cất giọng như chuông đồng mà hỏi: “Anh Cả, anh gọi chúng tôi đến đây là có chuyện gì?”


Bác Lệ ở bên cạnh ông cũng chắp tay bước vào, lúc đi qua cánh cửa còn vô tình trêu chọc, “Đừng lề mề quá lâu nhé, tôi vẫn còn chưa phân cao thấp với ông cụ Ôn đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc