NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 722 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





TIỂU THẤT LÀ CON CHÁU NHÀ TÔI, LẤY HỌ ĐOAN MỘC HỢP LÍ Ư?
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh cười khúc khích gọi ông, giọng điệu của các cô chứa đựng lòng kính trọng và thân thiết không hề che giấu.


Lúc này, nét mặt của Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng đều cứng đờ, họ nhìn nhau, sâu trong đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ và chán nản.


Họ cảm nhận được sự xa cách và khách sáo rõ ràng của hai đứa bé này dành cho mình. Đó là khoảng cách không thể kéo gần kia khiến hai vợ chồng họ thấy rất thất bại.


Đoan Mộc Ngạc cũng nhận ra nét mặt khó hiểu của hai người kia, nhưng ông chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng.


Bây giờ thất bại rồi? Khi xưa hờ hững, giờ lại hối hận!


Ông cụ không để ý đến tâm trạng của họ, chỉ nhìn hai chị em bằng nét mặt hiền hòa, nói: “Hai cháu lại đây với ông ngoại, ông có việc muốn bàn bạc với Tiểu Thất.”


***


Tại khu nghỉ của sảnh tiệc, sau khi Đoan Mộc Ngạc chậm rãi ngồi vào chỗ, đầu tiên ông đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, “Hai thằng nhóc kia đâu? Lại đi rồi?”


Nghiên Thời Thất cười khanh khách, “Không đâu, ông ngoại, các anh ấy ra ngoài hút thuốc!”


“Ờ.” Ông cụ không kìm được mà lẩm bẩm, “Còn trẻ mà đã nghiện thuốc lá nặng như thế, hai đứa không quản à!”


Ôn Tranh mím môi không nói, Nghiên Thời Thất thông minh đổi chủ đề, “Ông ngoại, ông tìm cháu để bàn bạc chuyện gì ạ?”


“Phải rồi, suýt thì quên!” Đoan Mộc Ngạc gõ cây gậy như thật, sau đó nghiêm mặt nhìn cô, “Ông muốn hỏi cháu, liên quan đến tên của cháu, cháu có ý định đổi tên không?”


Nghiên Thời Thất hoảng hốt lẩm bẩm, “Đổi tên…”


Nói thật, cô không hề cân nhắc đến chuyện này.


Không phải là không nỡ, mà là cô chưa từng nghĩ đến việc gắn tên của mình lên họ Ôn.


Với tình hình hiện giờ, quả thật cô không bằng lòng làm như vậy.


Ôn Thời Thất?


Không thích!


Đoan Mộc Ngạc thấy mắt cô lóe lên, không nhịn được mà nói đùa: “Đứa bé ngốc, có phải cháu tưởng ông muốn cháu đổi sang họ Ôn không?”


Nghiên Thời Thất khó hiểu: “Vậy ý của ông là…”


Ông cụ cười hiền từ ha hả: “Cháu là đứa bé ông nhận về, ý định của ông là để cháu đổi sang họ Đoan Mộc, cháu nghĩ sao?”


“Đoan Mộc?” Nghiên Thời Thất kinh ngạc, tưởng tượng một chút, Đoan Mộc Thời Thất, nghe thật ngầu!


Ông cụ rất vừa lòng với cách nghĩ của mình, cười đến nhăn cả khóe mắt, “Không sai, chính là đổi sang họ Đoan Mộc, thế nào? Đoan Mộc Thời Thất, có phải hay hơn họ hiện giờ của cháu không?”


“Có điều, nếu cháu không thích cái tên Thời Thất này, vậy hôm nào ông ngoại cho cháu chọn. Nếu quả thật không ổn thì chúng ta đổi hẳn sang tên mới, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”


Ông cụ vừa dứt lời thì sau lưng vang lên tiếng bước chân nặng nề chậm rãi, kèm theo là giọng nói không vui của Ôn Sùng Lễ, “Lão già kia, ông nghĩ cái quái gì thế? Tiểu Thất là con cháu nhà tôi, lấy họ Đoan Mộc hợp lí ư?”


Bên cạnh Ôn Sùng Lễ là vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng.


Ba người bọn họ vừa xuất hiện thì nét mặt hòa nhã của ông cụ cứng lại mấy phần.


Ông liếc Đoan Mộc Lam Nhã, sau đó quay sang đối mặt với biểu cảm giận dữ bừng bừng của Ôn Sùng Lễ, cười như không cười, nói: “Sao thế? Bây giờ thừa nhận là con cháu nhà ông rồi à? Lão già họ Ôn kia, tôi nói cho ông hay, muộn rồi! Đứa bé này là nhà Đoan Mộc tôi nhắm trúng đầu tiên, đương nhiên phải theo họ của tôi.”


Nghiên Thời Thất bị nhà Đoan Mộc ngắm trúng: “…”


Ôn Sùng Lễ tức điên lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Đoan Mộc Ngạc, “Lão già kia, sống quá nửa đời người mà vẫn làm việc ngang ngược như vậy, ông tưởng đây là thiên hạ cường quyền của ông ư?”


“Bớt nói nhảm với tôi đi! Chuyện này tôi đang bàn bạc với Tiểu Thất, có bằng lòng hay không phải do con bé quyết định. Con bé muốn thế nào, người làm ông ngoại như tôi cũng đồng ý với nó.”

Bình luận

Truyện đang đọc