NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 605 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 605LĂNG MẬT, CHÚNG TA TÍNH SỔ ĐI!
Ưng Phi Phi ngồi trên xô pha, hai tay khoanh trước ngực liếc xéo Mặc Lương Vũ, nói xong bèn quay đi không thèm nhìn cậu ta nữa.


Lăng Mật ngồi đằng xa nhìn thấy hết cảnh này.


Cô ta híp mắt không ngừng đánh giá Ưng Phi Phi, khóe mắt ngẫu nhiên trượt tới Nghiên Thời Thất, ánh mắt âm u xoay tròn.


Chẳng mấy chốc, cô ta nghiêng người lấy một ly rượu trên bàn, đi đến chỗ Kiều Phỉ Bạch, lúc đưa cho cô ta thì cười nói: “Phỉ Bạch, sao cô ngồi đây một mình vậy?”


Kiều Phỉ Bạch nhìn cô ta, vẫn chưa tiếp rượu, “Hôm nay, chị bảo tôi tới còn không phải làm tôi mất mặt sao? Chị không biết ngại mà hỏi tôi nữa hả?”


Nét cười trên môi Lăng Mật cứng lại, liếc nhìn ly rượu trong tay, thuận đà đặt nó xuống bàn, “Sao cô lại nghĩ vậy? Hôm nay, tôi và Tiểu Vũ mời mọi người tới hội họp, đều là người quen với nhau, vậy cớ gì tôi phải làm cô mất mặt?”


Kiều Phỉ Bạch nhìn vẻ mặt giả dối của cô ta, vô thức siết chặt túi xách trên đầu gối, “Lăng Mật, chị Mật tốt của tôi ơi, đừng vờ vịt nữa được không? Coi tôi như con khỉ làm hề vui lắm sao? Ngày hôm nay, chị kêu tôi qua đây, có phải lại muốn tôi giúp chị đối phó Nghiên Thời Thất đúng không? Chuyện lần trước ở trấn nhỏ Phổ Lan vẫn còn nguyên trong ký ức của tôi đây này! Lúc đó, kêu tôi ra tay với Nghiên Thời Thất là chị, không may gặp chuyện lại phủi sạch chính mình cũng là chị! Chị có biết khoảng thời gian này tôi đã trải qua như thế nào không? Vì chuyện đó, tôi và ba tôi bị nhốt ở từ đường hơn nửa tháng. Còn chị thì sao? Chị đang làm gì? Chị có hỏi thăm tôi câu nào không? Có quan tâm tôi không? Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, thế mà chị lại lẳng lơ chơi đùa, sắp cả đính hôn cơ đấy!”


Dù Kiều Phỉ Bạch đã hạ thấp giọng nhưng sự phẫn nộ trong đó vẫn thật rõ ràng.


Hôm nay, cô ta tới đây cũng chả để sắm vai chị em thắm thiết.


Ba ngày trước, cô ta mới được thả ra khỏi từ đường, lại được biết ông nội lâm vào hôn mê lần nữa. Cô ta đã chờ đợi cơ hội này lâu như vậy, thế mà lại bị cấm túc vì đụng chạm với nhà họ Tần, vuột mất cơ hội gặp mặt ông nội.


Trước đó, nếu Lăng Mật sớm nói với cô ta Nghiên Thời Thất là người nhà họ Tần thì cô ta làm sao có thể ngu xuẩn tới mức đi tìm xui xẻo như vậy?


Món nợ này, cô ta không trách ai hết, chỉ trách Lăng Mật!


Đúng lúc nhận được lời mời của chị ta, dĩ nhiên Kiều Phỉ Bạch phải niềm nở đáp ứng rồi. Bằng không thì làm sao cô ta tìm lại cân bằng cho được.


Lăng Mật bị lời nói lạnh lùng của Kiều Phỉ Bạch tát vào mặt, nhăn mày, vẻ mặt cực kì khó chịu, “Phỉ Bạch, lời nói ra phải chịu trách nhiệm. Tôi bảo cô ra tay với Nghiên Thời Thất hồi nào? Là cô nghe tôi kể khổ nên cô mới kích động muốn cô ta đẹp mặt. Với cả, cô đừng có nói như thể bản thân vô tội lắm. Cô cũng ngứa mắt Nghiên Thời Thất giống tôi cơ mà?”


Dứt lời, vì không muốn dây dưa quá nhiều với cô ta, Lăng Mật túm váy muốn bỏ đi.


Nhưng Kiều Phỉ Bạch tóm lấy cổ tay cô ta, không thèm quan tâm ánh mắt của mọi người, lẳng lặng nhìn Lăng Mật, như cười như không mà nói: “Chị Mật, chưa trò chuyện xong mà chị muốn đi đâu vậy?”


Giờ phút này, Lăng Mật hoàn toàn bị Kiều Phỉ Bạch kiềm chế.


Cô ta không dám để lộ ra, e sợ dưới cơn giận dữ, Kiều Phỉ Bạch sẽ làm chuyện quá trớn.


Tuy hai người ngồi trong góc, nhưng cách bọn Kiều Mục không xa, nếu nói chuyện lớn tiếng hơn chắc chắn sẽ bị bọn họ phát giác.


Lăng Mật không ngừng hít thở thật sâu. Cô ta quay trở lại chỗ ngồi, rướn người về phía Kiều Phỉ Bạch, nghiến răng gằn giọng hỏi: “Kiều Phỉ Bạch, rốt cuộc cô muốn làm gì?”


“Làm gì? Đương nhiên là tính sổ với chị rồi.” Trong ánh mắt chứa ý cười nham hiểm còn xen lẫn sự mỉa mai.


Lăng Mật đối diện với tầm mắt của cô ta, chợt thấy căng thẳng trong lòng, gương mặt càng lúc càng căng cứng, “Cô có ý gì?”


“Cũng bởi giúp chị mà tôi bỏ lỡ cơ hội gặp mặt ông nội, cũng bởi giúp chị mà tất cả sản nghiệp trong tay tôi và ba tôi giờ rơi hết vào tay nhà bác cả Ôn Nhĩ Hoa. Chị nói, chị có nên thanh toán món nợ này với tôi không nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc